Vẻ mặt Khương Nghênh lãnh đạm, thốt ra lời không hề nể nang.
Kinh Nguyên mím chặt môi, vẻ mặt hoảng loạn, anh muốn giải thích nhưng chỉ đành ngậm miệng.
Khương Nghênh nói xong, thấy Kinh Nguyên không lên tiếng bèn nói tiếp.
"Lát nữa cậu xin phép với đạo diễn Lưu, bảo quản lý cậu đưa cậu đi kiểm tra sức khỏe, tôi sẽ chi tiền thuốc men.
Bàn tay Kinh Nguyên đang chống trên mặt đất bấu chặt vào nền."Không cần, tôi không sao."
"Tùy cậu."
Khương Nghênh không nói lý lẽ với Kinh Nguyên, cũng không phân tích nhân tình thế thái gì với anh.
Đều là người trưởng thành, những lý lẽ phải hiểu thì nên hiểu, nếu cái gì cũng hiểu biết hết rồi mà vẫn còn làm như vậy thì chỉ có thể nói đó là ý muốn của anh ta.
Nói xong với Kinh Nguyên, Khương Nghênh xoay người lên xe.
Trong xe, Châu Dị banh cổ áo, vẻ mặt cương cứng, gằn giọng.
"Em nói gì với cậu ta?"
"Không có gì."
Châu Dị nhìn Kinh Nguyên qua cửa sổ, thấy vẻ mặt anh ta nhăn nhó, sự tức tối tích tụ nơi lồng ngực tản mác phần nào.
Xe lăn bánh trên đường, chẳng ai chủ động mở lời.
Đến khi xe đi được một đoạn đường, điện thoại trong túi quần Châu Dị chợt reo lên, phá vỡ bầu không khí khó chịu.
Châu Dị hơi giãn chân, đưa tay vào túi lấy điện thoại.
Lấy điện thoại ra và nhìn lên màn hình thấy cuộc giọi đến, anh bấm nghe."A lô, lão Trữ."
Tần Trữ ở đầu bên kia nói ngắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539370/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.