Xe Châu Dị đậu ở một nơi không xa.
Anh vẫn ngồi trong xe, kéo cửa sổ xe xuống nửa chừng, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy lập lòe gác hờ lên cửa sổ xe.
Khương Nghênh đưa lưng vào Châu Dị, còn Kinh Nguyên lại đối mặt với anh.
Dường như chỉ thoáng chốc, Kinh Nguyên đã buông Khương Nghênh, trán lấm tấm mồ hôi.
Kinh Nguyên lắp bắp.
"Sếp... Sếp Châu."
Anh ấy đến từ khi nào?
Mới đây còn chưa thấy anh ấy mà.
Kinh Nguyên hốt hoảng đến mức không dám cử động, Khương Nghênh xoay lưng lại, sâu trong tim có một cảm giác lạ lùng, vẻ mặt thản nhiên.
"Sao anh đến đây?"
Châu Dị không tiếp lời cô, mà búng điếu thuốc ra xa, đẩy cửa bước xuống xe.
Nhìn thấy Châu Dị hung hăng bước đến, Khương Nghênh hơi chau mày.
Hôm nay Châu Dị mặc chiếc quần dài và áo sơ mi đen, người cao lớn, trông rất hiên ngang. Chỉ mỗi việc đến gần thôi cũng khiến người khác cảm thấy nghẹt thở.
Kinh Nghênh vẻ mặt căng thẳng, đang muốn quay lưng rời đi, nhưng dường như chân đã mọc rễ, không thể nào nhấc lên nổi.
"Sếp... Sếp Châu."
Kinh Nguyên lại lần nữa lắp bắp.
Châu Dị nhìn anh nửa mắt.
"Lúc nãy cậu làm gì vậy?"
Kinh Nguyên nhìn Khương Nghênh lại bị ép phải nhìn Châu Dị.
"Tôi... tôi chỉ là tạm biệt với Trưởng phòng Khương."
Đều là đàn ông, Kinh Nguyên có suy nghĩ gì thì Châu Dị cũng rất rõ.
Châu dị cười lạnh lùng.
"Tạm biệt? Cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539369/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.