Rèm lụa bao trùm lên cả hai chặn kín lối thoát, bụi rơi mịt mù, Hạ Tịch Phong chống tay lên ngực người ở trên muốn đẩy hắn ra: ''Ưm.''
Linh Phiệt nhăn mặt hung hăng nói: ''Ngươi muốn chết.''
Hạ Tịch Phong căm hận đạp luôn đối phương: ''Người đè đau ta. Còn dọa giết? Cho ngươi thăng thiên bây giờ.''
Hạ thân truyền đến cơn đau điếng, Linh Phiệt nghiến răng: ''Ngươi dám đá ngay chỗ đó.'' Người bên dưới càng đẩy hắn càng lấn áp, hắn dồn hết sức nhấn đối phương.
''Tên điên, xuống cho ta.'' Hạ Tịch Phong khó chịu dùng sức đẩy Linh Phiệt nhưng đối phương rất nặng y đẩy mãi chẳng xê dịch.
Linh Lan dặm chân lên ngói, ấn đường díu hết cả lại, nàng khẩn thiết nói:
''Minh ca, huynh nghĩ cách kéo huynh ấy lên. Xong rồi, ngói đè đại ca bại liệt luôn. Ta, ta phải ăn nói làm sao với mẫu thân đây.''
Vưu Minh phất tay, nghiêm túc nói: ''Ừ, muội đứng đây chờ.'' Vưu Minh phi thân nhảy xuống.
''Nhưng mà phải giải thích làm sao.'' Linh Lan nhồi y phục nhăn nhúm, tinh thần khẩn trương tột độ, chưa kịp nói hết lời người đã đi mất.
Mộc Yến Đông mặc kệ ngói nát trút như mưa vô cùng nguy hiểm, y cắn răng xé rách tà y phục bị ngói đè cản bước. Dưới chân cảm giác đau rát dù vậy y vẫn không để tâm, bỏ mặc vết thương rỉ máu mà không ngại xông pha hướng đến chỗ Hạ Tịch Phong.
''Tịch Phong.'' Chân đau nên không thể đi đứng như bình thường, chạy càng mất sức Mộc Yến Đông lèo lách qua các mảnh vỡ ngói.
Khán đài xôn xao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-minh-long-tai-yen-dong/514469/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.