Tràn pháo tay đua nhau vang lên cùng tiếng đàn hạc du dương nối liền thành một thể. Lò lửa tí tách tấu lên khúc đệm êm tai, từng cánh hoa rơi sớt qua đầu vai cả hai. Chu Thống nhặt nhạnh cánh hoa dính trên thớ tóc mềm mại của Vưu Triền. 
Vưu Triền cười tít mặt, làn mi cong vuốt đổ bóng nhạt nhòa sinh động hơn tranh vẽ, đẹp đến ngỡ ngàng. Một giây đó Chu Thống thẩn thờ đến ngớ ngẩn mặc người đặt đâu ngồi đó. 
Vưu Triền thẹn thùng câu một ngón tay Chu Thống, là bên tay không liệt, hắn cảm nhận được hơi lạnh của đối phương truyền qua. 
Ngoài trời đang đổ trận mưa nặng hạt tựa như từng con sóng lăn tăn đánh vào bờ, hơi lạnh lan tràn xâm thực vào thân người nhất là vóc dáng thanh mảnh như tiểu tử này. Y hẳn dễ nhiễm phong hàn hơn người thường là do da mềm thịt mỏng. 
Vưu Triền nở nụ cười, một bên má nổi lên lúm đồng tiền như luồng sáng dẫn dắt người lạc lối: 
''Móc nghéo đi, nếu không huynh nuốt lời thì sao?'' 
Chu Thống hạ tầm mắt nhìn ngón tay nõn nà đỏ lên vì lạnh của Vưu Triền. Hắn cảm thấy một nỗi tội lỗi không tên. Như hắn bắt nạt y, khinh bạc một đứa nhỏ đáng tuổi cháu hắn. 
Chu Thống nín thở chọn liều thuộc độc, kết thúc sớm giải thoát. 
Ngón út hắn cong lại quấn vòng quanh ngón tay nhỏ của y. 
Vưu Triền bỗng nhiên kiễng chân sáp gần nhanh nhảu hôn lên má hắn. 
Vưu Triền tách ra gục cổ lại, ngượng ngùng cúi gầm mặt: ''Ta, ta thương huynh. Huynh cũng, cũng phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-minh-long-tai-yen-dong/514468/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.