Đưa mắt nhìn khán giả đang dõi theo sát sao, Chu Thống cảm thấy không thể phá hỏng. Vở kịch có tầm quan trọng trong việc kéo tai tiếng của Nhạc Đài Các, chờ kết thúc màn kịch giải quyết sau cũng không muộn. Cái cần làm hiện tại là hắn đâm lao thì phải theo lao, diễn cho trót thời cảnh rối nùi tự bịa của tên tiểu tử giả nai. 
Hít một hơi thật sâu, lòng can đảm dâng lên: 
''Có lẽ ta đã quên thật. Trước đó chúng ta có quen biết nhau sao?'' 
Bạch Tuyết quệt giọt lệ đang rơi, cố rặn nụ cười thấm đẫm nước mắt, đan xen vào hai bàn tay Chu Thống, ngước mắt nhìn hắn: 
''Ta và huynh đã quen biết nhau rất lâu, rất lâu rồi. Huynh cứu lấy ta thoát khỏi hiểm cảnh, là ân nhân của ta. Thời điểm huynh xuất hiện trước mắt ta, ta biết mình đã thích huynh rồi. Thích huynh rất nhiều. Lúc ta muốn bày tỏ với huynh, huynh đã không lời từ biệt, ta còn chưa kịp báo đáp.'' Nói tới đây ngón tay y càng siết chặt, cào vài cái vào lòng bàn tay hắn: ''Mỗi đêm trước khi ngủ, lòng ta luôn hướng về trời cao khẩn xin sớm ngày gặp được huynh, đúng là trời cao có mắt, cho ta cầu được ước thấy. Ta thấy huynh rồi. Ân nhân ca ca, huynh cho ta báo đáp huynh đi.'' 
Chu Thống chết lặng, độ nóng bên tai muốn đốt trụi tóc hắn, đầu óc rối thành một mớ bòng bòng. Tiểu tử giả nai bịa chuyện quá thật rồi, làm hắn thực sự vọng tưởng hắn và y đã từng quen biết nhau. 
Đoạn tình cảm của y cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-minh-long-tai-yen-dong/514467/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.