Vưu Minh cất gọn kiếm nhướng mắt cùng đối phương trực diện, khoanh tay bộ dáng cực kỳ thiếu đúng đắn: ''Chó điên sủa như thế nào? Ngươi thử sủa cho ta nghe.'' 
Mộc Yến Đông bùng nổ cơn giận: ''Con mẹ ngươi, ta với ngươi không cùng một chủng loại. Ngươi phá tan tành chỗ làm ăn của ta. Không thể đi.'' 
Vưu Minh nhếch môi cười: ''Ngươi cản được ông?'' Nói rồi hắn vùi tay thoáng lấy ra một túi vải thảy đến trước mặt Mộc Yến Đông, y theo phản xạ chụp lấy, cảm nhận độ nặng trong tay, y bậm môi, lớn giọng nói: ''Ngươi dám thách thức ta. Ta không thiếu bạc, ngươi làm hư thì đi sửa lại cho ta.'' 
Vưu Minh đá bụi bậm dính trên ủng, cười rộ nói: ''Ta nói ngươi không cản được ta.'' Nói rồi chắp tay thong dong rời đi. 
''Ta nói ngươi không thể đi. Ta chưa thấy ai lì lợm như ngươi.'' 
Vưu Minh sựng người ngang, chân hắn không cách nào nhúng nhích bị cố định, hắn nghiến răng cụp mắt nhìn cục xanh xanh bấu víu chân hắn, cằm lắc răng rắc: ''Đệt, ngươi buông ra.'' 
Mộc Yến Đông ngẩng đầu bậm trợn nói: ''Đâu ngươi đi cho ta xem.'' 
Vưu Minh tiếc hận rèn sắt không thành thép, tâm tình rạn nứt bằng tốc độ nhanh, hắn gằn giọng: ''Cho ngươi cơ hội. Trước khi ta cho ngươi bầu bạn cùng trời xanh.'' 
Mộc Yến Đông càng bấu chặt hơn, thản nhiên nói: ''Ngươi còn bị đui. Trời xanh đâu, giông bão đen thùi lùi mắt nào của ngươi thấy xanh. Đừng hòng kiếm cớ trốn. Hôm nay có mạng đến có gan phá hoại thì lấy bản lĩnh đàn ông quăng cái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-minh-long-tai-yen-dong/514470/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.