Giờ này khắc này, mọi người Bắc Trần cỏ loại cảm giác sinh ra ảo giác.
Bọn họ chưa từng thấy qua trên người Tống tổng có một cỗ khí tràng như vậy, khi Tống Nhan đi tới trước mặt một cái hộp trong đó, mọi người mới phản ứng lại, nhìn Tống Nhan không chớp mắt.
Hạ Bắc theo bản năng còn muốn ngăn lại, thế nhưng, giờ khắc này, hắn cũng bỗng nhiên bị khí thế của Tống Nhan chấn động.
Tất cả mọi người lập tức im lặng.
Ánh mắt Bàng Quang vẫn nhìn chàm chú vào Tống Nhan, lúc này, âm thầm ra hiệu, phía sau hắn có người lấy điện thoại ra.
Ông ta rất mong đợi hình ảnh tiếp theo.
Vị mỹ nữ tổng giám đốc Bắc Trần này, tất nhiên không biết lượng sức, muốn tự mình ra trận, dùng tay bắt rắn, chờ hình ảnh khuôn mặt xinh đẹp run rẩy, cũng không thể bỏ lỡ vô ích.
Khóe miệng Bàng Quang khẽ lạnh lùng nhếch lên.
Bắc Trần, ra khỏi kinh thành đi.
Tống Nhan ngồi xồm xuống.
Sau lưng không ít người nhất thời hàn khí toát ra, lòng bàn tay đều đồ mồ hôi.
Trước mặt Tống tồng, bất cứ lúc nào cũng cỏ thể xuất hiện rắn hổ mang chúa đáng sợ!
Cái loại độc xà hung mãnh này, một khi có tay đưa vào mà nói, không thể nghi ngờ, nhất định sẽ phát động công kích mãnh liệt nhất.
“Đáng tiếc, đôi tay ngọc này, nếu để lại vết sẹo mà nói… chậc chậc.” Bàng Quang đang tận hết sức lực đả kích Tống Nhan.
Con ngươi Tống Nhan nhìn chăm chú vào cái hộp.
Cô lần đầu tiên thử vận chuyển Đạo Môn Nhiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4124104/chuong-1608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.