“Tống tồng nói đúng.” Hạ Bắc mở miệng, lắc đầu: ‘Nếu như không nắm chắc, hai người không thế mạo hiếm.”
Hắn không thể đùa với sinh mệnh của nhân viên của mình.
Ánh mắt Hạ Bắc lạnh lùng nhìn chằm chằm Bàng Quang, chậm rãi nói: ‘Phương hướng nghiên cứu dược phẩm của Dược phẩm Bắc Trần, không liên quan gì đến rắn, cho dù không bắt được bảy con rắn này, vậy cũng không có gì đáng trách.”
Bàng Quang nờ nụ cười “Cũng đúng, Bắc Trần nhỏ, cũng không thể trồng cậy vào các người có bao nhiêu bản lĩnh, chẳng qua, nếu không có bản lĩnh, cũng không nên chạy tới kinh thành… Náng lực cạnh tranh của kinh thành, cũng áp lực khồng kém so với bảy con rắn này mang đến cho các người.”
Tống Nhan tiến lên một bước.
Ánh mắt Bàng Quang dừng trên người cô.
Vị nữ tồng giám đốc trẻ tuổi này, tựa hồ còn không chịu nhận thua?
“Đề tôi thử.” Tống Nhan ngữ khí kinh người nói ra.
Tất cả mọi người đều ngây người.
Theo bọn họ, Tống luôn là đại diện nhan sắc của Bắc Trần.
Một tổng giám đốc tuyệt sắc có vẻ như thiên tiên.
Nhưng bây giờ, Tống tổng khiến mọi người kinh ngạc, thế nhưng tự mình lên, bắt bảy con rắn độc kia.
“Không được.” Hạ Bắc là người đầu tiên quyết đoán phản đối.
Cho dù là toàn bộ Bắc Trần không còn, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Tống Nhan mạo hiểm, nếu không, hắn làm sao giải thích với anh Trần ca.
“Tam tiểu thư.” Tiểu Dũng cũng vội vàng lắc đầu.
“Tống tồng, không ô canh đi ra, liền giao cho chúng tôi.” Mấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4124103/chuong-1607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.