Tất cả mọi người đều ngây người.
Bàng Quang cũng trợn tròn mắt, không thể tin nhìn một màn trước mắt này…
Với kinh nghiệm tiếp xúc với rắn độc trong nhiều thập kỷ, con rắn hồ mang chúa này là quá không bình thường.
Bây giờ nó trông giống như một con rắn đồ chơi thực tế.
“Làm sao cỏ thể?” Bàng Quang không thể tin được, bảy con rắn này là do ông ta tự mình bỏ vào, trong quá trình này, ông ta cũng không dám xem nhẹ chút nào. Nhưng giờ phút này, vị tổng giám đốc mỹ nữ Bắc Trần này, dễ dàng xách con rắn hồ mang chúa này ra.
“Rắn hồ mang chúa, còn được gọi là rắn hồ mang vua, độc tính mãnh liệt, tính nết… rất hiền lành.” Tống Nhan mở miệng, nhìn Bàng Quang: “Tôi không nói sai chứ.”
Tính nết hiền lành…
Ai dám mô tả tính nết cùa rắn hồ mang chúa hiền lành?
Nhưng hình ảnh trước mắt này, không phải là hiền lành.
Bàng Quang không có cách nào phản bác.
Tống Nhan thấy đầu rắn chúa nằm sấp trên mặt đất, nhíu mày, xách lên: “Ngẩng đầu, để mọi người thấy rõ ràng một chút.”
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm chính là, rắn hổ mang chúa thật sự ngẩng đầu lên.
Đây quả thực nhu thuận đến kỳ lạ!
Tống tổng hóa thân thành người thuần hóa rắn?
Hạ Bắc miệng há lớn, ngây ra như phỗng.
Hạ Ngôn Hoan cũng trợn mắt há hốc mồm.
Mọi người ở Bắc Trần phục hồi tinh thần lại, nhìn Tống Nhan đặt con rắn hổ mang chúa trở lại hộp, hơn nữa dùng nắp đậy lại, lúc này hoan hô.
“Tống tồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4124105/chuong-1609.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.