Lý thúc dẫn tiểu tôn nữ đến nhà để cảm ơn. Tiểu cô nương đáng yêu như ngọc, tóc búi hai bên, tò mò nhìn ta bận rộn. Ta dừng tay lấy bánh đường trêu chọc bé, bé con rúc vào lòng ta giúp ta lau mồ hôi. “Di di vất vả rồi.” Ta không kìm được hôn một cái lên má bé. Thẩm Cẩn Chi đứng một bên tức giận tiến lên, trừng mắt nhìn: “Đây là mẫu thân ta, không cho phép ngươi ôm bà ấy.” Ta an ủi xoa đầu tiểu cô nương, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nó một cái. Nó lại không cam lòng tiến đến gần hơn, vươn tay kéo tiểu cô nương, nhưng lại nghe ta nói: “Trước kia chẳng phải ngươi không chịu để ta ôm hay sao? Bây giờ đang làm gì thế?” Thẩm Cẩn Chi sững sờ tại chỗ. Trước kia mỗi dịp lễ Tết, khi ta có thể gặp Thẩm Cẩn Chi, luôn mong được gần gũi với nó, Thẩm Cẩn Chi không những chưa từng để ta ôm, thậm chí còn không cho ta chạm vào. Nhưng ngay ngày thứ hai Dương Uyển Âm đến, nó đã ôm cánh tay nàng ta làm nũng. Ta đối với đứa trẻ này không thể nói là ghét bỏ, ta chỉ là không thích cũng không muốn nó nữa. Thẩm Cẩn Chi chỉ là sốt thông thường, đến ngày thứ ba đã khỏi hẳn. Nhưng nó không chịu đi, làm ầm ĩ đòi ở lại học y với ta, chỉ vì tiểu cô nương Lý gia nói muốn theo ta học. Thẩm Ngọc Đình nghe tiếng nó khóc lóc, sắc mặt liền thay đổi. Trưởng tử của Định Bắc Hầu muốn theo nghề y, đây là điều không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-song-hai-hoa-sen/5212369/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.