Ta mang bài vị của a nương đến Thục Châu. Cuộc sống an nhàn ở Thục Châu khiến ta ngỡ ngàng, cứ ngỡ những chuyện ở Thượng Kinh chỉ là một cơn ác mộng. Giờ đây ta không cần phải đối mặt với những ác ý và khó khăn đó nữa, mỗi ngày làm những điều mình muốn, tận hưởng sự tự do chưa từng có trong hai mươi mấy năm qua. Thế nhưng lại có người không muốn thấy ta yên bình. Thẩm Ngọc Đình mua lại căn nhà bên cạnh, đưa Thẩm Cẩn Chi đến ở. Đông Thanh đứng ở cửa chỉ trỏ bóng gió, suýt chút nữa là tạt một chậu nước thải sang nhà bên cạnh. Bình di cũng nhìn với ánh mắt đề phòng, thường xuyên kể lể những ưu điểm của Giang Cận Tuyết trước mặt ta. Ta không hiểu Thẩm Ngọc Đình định làm gì, cũng không có hứng thú muốn hiểu. Thời tiết năm nay dường như đặc biệt lạnh, mưa lạnh liên tục mấy ngày không ngớt, cái ẩm ướt âm u thấm thẳng vào xương cốt. Thẩm Cẩn Chi mỗi ngày đều đến hiệu thuốc ở lại một canh giờ, sau đó được Thẩm Ngọc Đình đón về nhà. Sau khi quen rồi, ngay cả Đông Thanh cũng có thể xem như không thấy. Trước kia hai người vì không muốn gặp ta, gió thổi nắng gắt cũng có thể trở thành lý do, giờ đây lại có thể kiên trì. Sau này Thẩm Ngọc Đình thậm chí còn chủ động nói với Thẩm Cẩn Chi: “Nếu con muốn theo mẫu thân học y, cũng không có gì không được.” Thẩm Cẩn Chi mong đợi nhìn về phía ta. Ta không chút do dự từ chối: “Nó không có thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-song-hai-hoa-sen/5212370/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.