Món ăn bữa tối đặc biệt mặn, ta uống hết sạch một bát canh. Đông Thanh chọc chọc vào bát cơm, ấp úng mở lời: “Chủ tiệm, người thật sự có một đứa con rồi sao?” Ta gật đầu, vươn tay gắp một đũa rau cải trắng, ừ, chua quá. Chẳng lẽ hôm nay gặp hai phụ tử kia nên chán ăn sao? Không đến nỗi chứ? Ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy hai người đối diện thần sắc khác nhau. Giang Cận Tuyết lơ đãng, Đông Thanh muốn nói lại thôi, không ai ăn cơm cả. Ta cảm thấy buồn cười: “Các ngươi muốn hỏi thì cứ hỏi đi, bây giờ không ăn cơm, nửa đêm sẽ đói đấy.” “Vị công tử kia là chồng của người sao?” “Chồng cũ.” Thấy cậu ta vắt óc lựa lời cân nhắc, ta dứt khoát chủ động kể đơn giản về quá khứ của mình. Đông Thanh tức giận đến mức đánh rơi đũa, Giang Cận Tuyết liếc cậu ta một cái, cậu ta lại như không có chuyện gì nhặt lên. Rồi phẫn nộ nói: “Người gì thế? Cả nhà bọn họ thật ghê tởm, phi! Ta sẽ không bao giờ cho bọn họ vào nữa.” “Chủ tiệm người đừng buồn nhé, ta và Giang đại ca sẽ luôn ở bên người.” Giang Cận Tuyết cúi đầu ăn một miếng rau, rồi đứng dậy bắt đầu dọn dẹp bát đũa. Đông Thanh ôm bát phản đối: “Giang đại ca, ta còn chưa ăn mà.” Giang Cận Tuyết khẽ cười: “Món ăn hôm nay không ngon, lát nữa ta sẽ đi mua gà nướng cho ngươi.” Đông Thanh bị nụ cười đó làm cho ngẩn ngơ, được sủng ái mà lo sợ. Đợi Giang Cận Tuyết đi ra ngoài, cậu ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-song-hai-hoa-sen/5212368/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.