Editor: ÓcCá
Ôn Huyền hóa đá tại chỗ yên lặng nhìn xem khoai lang trong tay, rồi bỗng trực tiếp vào nhà, không nói một chữ, cũng không quay đầu nhìn lại.
"Ơ! Lục đội! Cô gái mới nãy là ai vậy, sao tôi vừa đến đã bỏ đi vào."
Lý đại gia phòng thu phát tò mò nhìn bóng lưng rời đi của Ôn Huyền.
Lục Kiêu thu hồi ánh mắt, nói: "Không có gì, chỉ là trên tay cô ta cũng cầm một củ khoai lang."
"A! Cổ cũng cầm một củ khoai lang!?"
Lý đại gia là một người tinh ý, lập tức kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, vội vàng hối hận nói: "Ai u, sao Lục đội không nhắc nhở tôi! Vậy là đã khiến cô gái kia xấu hổ lắm rồi!"
Lục Kiêu trầm mặc, lại nói chuyện thì chỉ nhàn nhạt: "Không có gì, chú nói rất hay."
Lão Lý: "..."???
Lục Kiêu không nói gì nữa, chẳng qua ánh mắt rơi vào con chó săn nhỏ, thấy oắt con đang ăn ngấu nghiến, đáy mắt hiếm khi trở nên nhu hòa.
Ừ, đúng là ăn rất ngon.
Trên lầu.
Ôn Huyền đứng bên cửa sổ nhìn xem người đàn ông và con chó nhỏ phía dưới, nắm chặt màn cửa nhịn không được hơi cắn răng: "Anh là chó con, cả nhà các người đều là chó con, anh chó nhất, mẹ nó anh chính là Lục cẩu!"
Ở phía dưới Lục Kiêu tựa như mơ hồ nhận ra cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng cô ---
Bộ dáng Ôn Huyền nhe răng trợn mắt đột nhiên bị anh vừa lúc nhìn thấy: "..."
Cô lập tức trở lại bình thường, rầm, trực tiếp đóng chặt cửa sổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-treu-choc/213156/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.