Rầm rầm, mấy người thanh niên ngồi ở chỗ khác nhao nhao đứng dậy, lập tức chạy khỏi hiện trường.
Giống như sợ trễ một bước liền bị lão đại bọn họ làm thịt!
Chỉ có Tang Niên.
Phản ứng chậm nửa nhịp.
Lục Kiêu chuyển đầu qua nhìn về phía cậu, lạnh băng hỏi: “Còn chưa đi!?”
Tang Niên yếu ớt giơ lên bánh bao trong tay: “Lão đại, em còn chưa ăn xong……”
Lục đại đội trưởng: “Cút!”
Lúc này Tang Niên mới cầm bánh bao cuống quít chạy đi.
Trong nháy mắt.
Nhà ăn nhỏ chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tất cả mọi người đi rồi, bây giờ Lục Kiêu mới dần dần áp chế lửa giận, nhưng anh cũng không thèm liếc mắt nhìn người phụ nữ đối diện, mà tiếp tục nhanh chóng ăn cơm.
Tựa hồ muốn ăn xong cho nhanh để chạy lấy người, không nghĩ ở trước mặt cô lâu hơn nữa.
Ôn Huyền hơi hơi nhướng mày, khóe môi cười như không cười.
Cụp mắt xuống tiếp tục thong thả ung dung ăn cơm.
A, như bọn họ mà cũng muốn đấu với mình, nếu mình mà bị thua, vậy không phải đã làm thất vọng bao nhiêu kịch bản và tâm cơ trong thành phố sao.
Lục đại đội trưởng thực mau đã ăn xong cơm, đứng dậy bưng khay để lên chỗ quy định.
Ôn Huyền nhìn như là đang chăm chú ăn cơm, nhưng ánh mắt thì nhịn không được thường thường nhìn lén anh.
Nói chứ, Lục đại đội trưởng này tuy rằng hơi lạnh lùng, nhưng không trở ngại dáng người thật sự là vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt cái mông kia, rất ——
“Cô gái, cô xem dì mới vừa hấp chín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-treu-choc/213155/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.