Editor: ÓcCá
Nói đến đây, hơi ngừng lại: "Trừ phi cô khăng khăng muốn ở lại nơi này."
Dứt lời anh hơi nâng cằm lên, đứng thẳng người.
Anh có làn da màu lúa mạch mạnh khỏe, độ cong của cằm căng chặt, đường nét lưu loát hoàn mỹ, hầu kết càng rõ ràng.
Lạnh lẽo cứng rắn, anh tuấn, còn có sự đẹp trai thô ráp của người dày dạn sương gió.
Toàn thân tản ra mùi vị kích thích tố nam tính mạnh mẽ, hoàn toàn khác với những tiểu thịt tươi mềm mịn trắng nõn trong ngành giải trí.
Lúc đầu Ôn Huyền nghe anh nói những lời kia rất là tức giận, nhưng vừa rồi anh tới gần như vậy, mùi vị giống đực mãnh liệt tràn ngập lên cô...
Khiến một bụng tức giận của cô tiêu tán một cách khó hiểu.
Ngoài mặt thì ung dung thản nhiên, cổ họng thì không tự chủ được trượt xuống: "..."
Lục Kiêu rủ mí mắt xuống, chạm vào mắt cô: "..."
Ôn Huyền thu hồi ánh mắt, cố ý lườm anh, trong miệng lầm bầm: "Rõ ràng đã làm sai còn ngang ngạnh, tôi cứ lì ở chỗ này đấy, xem anh có thể làm gì được tôi...!"
Vẻ mặt Lục Kiêu bình tĩnh, "Tôi sẽ không làm gì cô, dì ở nhà ăn đã làm xong cơm, có thể xuống ăn."
Dứt lời, anh quay người muốn đi.
Ôn Huyền nghẹn thế, vốn là giày vò lâu như vậy cô đã đói muốn chết rồi, nhưng rốt cuộc cô vẫn sĩ diện: "Tôi mới không thèm! Có chết đói tôi cũng không ăn cơm của các người!"
Lục Kiêu dừng bước chân lại, thế nhưng chỉ một giây sau, lập tức tiếp tục bước đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-treu-choc/213152/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.