Tang Niên yếu ớt nói.
Cũng không phải bởi vì thân phận của cô, mà bởi vì bọn họ thật sự có thể đã nghĩ oan cho cô.
Phạm vi người hiềm nghi chạy trốn rất lớn, còn là đội gây án.
Khi Lục Kiêu thu lại tầm mắt, cầm giấy chứng nhận thân phận và đồ đạc của cô bỏ từng cái vào lại trong túi của cô.
Cuối cùng là điện thoại di động.
Lúc cầm lên sơ ý chạm đến màn hình điện thoại di động, màn hình khóa bỗng nhiên phát sáng.
Ảnh chụp chiếu vào tầm mắt của anh, tay hơi khựng lại.
Tang Niên trông thấy điện thoại sáng lên vô ý thức nhìn qua, Lục Kiêu nhấn tắt rồi trực tiếp ném điện thoại vào trong túi xách của cô.
Đem túi đưa cho hắn, mình thì dẫn đầu đi ra ngoài, trong miệng quăng ra một câu: "Đừng có lại đụng vào đồ đạc của cô ta."
Tang Niên đáp dạ.
Có điều cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại trong túi xách, vừa mới nãy, lão đại nhìn thấy cái gì vậy? Sao biểu tình tựa hồ có chút vi diệu...?
Ôn Huyền ở ngay tại lầu hai.
Lầu một dùng để xử lý các loại công việc, lầu hai có phòng nghỉ, hiện tại cô chính là bị khóa ở trong đó.
Khi Lục Kiêu đi lên, cửa vừa mở ra, đã nhìn thấy cô mặc y phục tộc Tạng màu đỏ rộng rãi ngồi dựa trên bệ cửa sổ, một chân trần giẫm lên giường, một chân gác trên bệ cửa sổ, trong tay cầm điếu thuốc đang phì phò nhả khói.
Hình dáng kia, y như nhị đại gia không thể trêu chọc.
Trong phòng khói thuốc mù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-treu-choc/213151/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.