Khương Tư Ý ngẩn người trước hình xăm thỏ con.
Một hình xăm hoàn toàn lệch pha với khí chất của chủ nhân, song được đặt ngay trên lồng ngực, đúng vị trí trái tim. Chắc nó chứa một mật mã đặc biệt, một thứ gì đó thiêng liêng đối với Lâm Gai.
Thú cưng ngày cũ? Chú thỏ nhỏ xinh xắn, đáng yêu.
Hay là... sợi dây liên kết với một người nào đó?
Khương Tư Ý chưa bao giờ nghe Lâm Gai hé nửa lời về những chuyện này...
Mà kể cũng lạ, sao cái đầu thỏ ngây ngô này lại gieo vào lòng cô một tia ký ức mơ hồ, quen thuộc đến vậy?
Giữa lúc Khương Tư Ý mải mê lặn sâu vào dòng suy tưởng, Lâm Gai cựa mình, dường như sắp tỉnh.
Vị trí hình xăm nhạy cảm, mà cô lại đang dí sát mặt vào "chiêm ngưỡng".
Cái loại người gì thế này.
Khương Tư Ý bật dậy như một con tôm, lưng thẳng tắp, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối.
Thế nên, khoảnh khắc đầu tiên khi mở mắt, thứ Lâm Gai nhìn thấy là một Khương Tư Ý đang trong tư thế tọa thiền vô cùng trang nghiêm trên giường. Đôi mắt còn ngái ngủ của Lâm Gai ánh lên sự hoang mang nhẹ.
Khương Tư Ý nở một nụ cười đoan chính đến giả tạo.
"Em kêu chị dậy."
Lâm Gai liếc nhìn đồng hồ. Đã trễ thế này rồi?
Cô có thể ngủ một mạch mười bốn tiếng?
Tối qua không nhớ chìm vào giấc ngủ như thế nào. Mảnh ký ức cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc Khương Tư Ý dịu dàng nói với cô - Chị thử ngủ một chút đi.
Và rồi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-ninh-vien/4685446/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.