"Vợ vợ nhà người ta yêu thương nhau toàn nắm tay nhau mà?"
Dứt lời, lý trí cũng quay về. Khương Tư Ý nhận ra mình nũng nịu với Lâm Gai ngay giữa chốn đông người. Cảm giác ngượng ngùng ập đến, nhưng đã muộn.
Bàn tay cô bị Lâm Gai siết chặt, không một kẽ hở. Cái siết tay hệt như nụ hôn của chị, mãnh liệt và chiếm hữu. Nó tựa một cơn oi bức âm ỉ từ lâu, nay bỗng tìm được lối thoát để bùng cháy.
Họ sánh vai nhau. Gió đêm mát lành lướt qua mấy đóa cẩm tú cầu ven đường. Khương Tư Ý kinh ngạc với bản thân mình. Mượn chút men say, lại dám cả gan "sai khiến" Lâm Gai.
Bảo muốn nắm tay và Lâm Gai thật sự nắm tay cô không rời, ngay cả khi vào trong xe.
Không phải diễn trước mặt ai, song chị vẫn đáp ứng yêu cầu của cô. Khoảnh khắc này như chút ít vui vẻ được đánh cắp từ thời gian, ảo giác rằng họ thật sự thuộc về nhau. Cảm giác choáng váng do men rượu càng làm sự hư ảo của đêm nay thêm đậm nét.
Không khí trong xe khô ráo và mát mẻ, thấm đượm mùi hương quen thuộc của Lâm Gai. Ngón tay cái của chị khẽ lướt trên mu bàn tay cô, cái chạm nhẹ khơi lên cảm giác ngứa ngáy tinh vi. Đó là cách người ta v**t v* một thứ đồ trân quý. Cảm giác thoải mái ấy khiến ánh mắt Khương Tư Ý dần mơ màng.
Trong không gian tĩnh lặng, men rượu bắt đầu phát huy tác dụng. Tuy rất muốn tận hưởng thêm, não bộ của Khương Tư Ý lại không thể chống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-ninh-vien/4685447/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.