Không ngừng xâm chiếm, càn quét, là bờ môi và đầu lưỡi vừa điêu luyện vừa đầy tính chiếm hữu của Lâm Gai. Bị cuốn vào cơn mê, eo Khương Tư Ý mềm nhũn, không sao chống đỡ nổi. Cuộc du hành vòng eo nóng rực lên bắt đầu, để rồi dừng lại nơi sau gáy, gieo một luồng điện bỏng rẫy lan dọc sống lưng. Trước sự v**t v* đầy khiêu khích, đôi môi vốn không thể khép lại của Khương Tư Ý bắt đầu run run.
Chiếc lưỡi mềm mại, vụng về của vờn đuổi, quấn quýt không một giây ngơi nghỉ. Những k*ch th*ch xa lạ nhưng lại mãnh liệt hơn cả trong tưởng tượng khiến hai vành tai Khương Tư Ý đỏ bừng. Trên vai áo Lâm Gai là những ngón tay cô vô thức siết chặt, bấu víu đến độ đầu ngón tay cũng chuyển trắng hồng.
Những âm thanh vụn vỡ chực chờ mất kiểm soát, đầu óc nóng ran, chút lý trí cuối cùng chỉ đủ để cố gắng tự chủ.
Khương Tư Ý không biết gì về chuyện thân mật. Có lẽ do bản tính trời sinh, hoặc cũng có thể do những dồn nén về sau. Tựa một thầy tu khổ hạnh, cô chỉ mải mê với sự nghiệp, tin rằng khi đứng vững trên đôi chân của mình thì mới có thể hiên ngang. Hiếm khi cô nghĩ đến chuyện da thịt, thế thì nói gì tới việc khao khát.
Vì thế, khi thực sự bước vào khoảnh khắc thân mật, cô hoàn toàn mờ mịt. Mọi rung động, dù thể xác hay tâm trí, cũng bị dồn nén vào một góc sâu kín. Không biết cách biểu đạt, lại chẳng dám biểu đạt. Dù đã tan chảy trong nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-ninh-vien/4685445/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.