Lâm Gai từ tốn ngả lại lưng ghế, tháo miếng bịt mắt, mở đôi đồng tử tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.
"Khi nào em ấy đến?"
"Dựa theo thông tin chuyến bay từ thành phố J và thời gian cô Khương nhắn tin, có lẽ máy bay đã đáp xuống Heathrow khoảng nửa giờ trước rồi ạ."
Lâm Gai im lặng. Ánh mắt cô xuyên qua những vệt nước đang chảy dài trên cửa kính, nhìn màn mưa xám xịt của London.
Em bay mười một tiếng, chắc em mệt mỏi đến nhường nào. Thế mà một lòng một dạ muốn tạo bất ngờ cho cô.
Nghĩ đến cảnh Khương Tư Ý khổ cực, lồng ngực cô nhói lên. Nhưng ý cười dịu dàng, tựa gợn sóng lan ra từ tình yêu âm thầm, lại không sao giấu được nơi đuôi mắt.
Vậy thì diễn cho tròn vai trong vở kịch nhỏ bé, ngọt ngào của vợ thôi.
"Về khách sạn, em đi đón em ấy đi."
"Vâng. Còn một việc nữa, có lẽ sếp sẽ muốn giải quyết dứt điểm trước khi gặp cô Khương." Trước khúc cua là khách sạn. Giữa lúc chờ nốt cột đèn giao thông cuối, Phàn Thanh nói: "Tống Tuệ đang ở London và cực kỳ muốn gặp chị."
Lâm Gai dán mắt vào phố phường ướt át. Nghe đến cái tên "Tống Tuệ", dòng suy nghĩ miên man về việc nên đưa Khương Tư Ý đến nhà hàng nào ăn tối mới bị cắt đứt.
Mò đến rồi. Cô ruột Tống Đề lì hơn cô tưởng.
"Ở đâu?"
"A Giáng báo là mục tiêu đã án binh bất động ở sảnh khách sạn hơn ba tiếng đồng hồ."
A Giáng - đội trưởng đội vệ sĩ được đặc biệt thuê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-ninh-vien/4685444/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.