Trác Siêu Việt đang chuẩn bị về phòng, khựng chân tại chỗ.
Tuy rằng hắn không chấp nhận cũng không từ chối, nhưng Mộc Mộc thấy tay hắn nắm thành quyền, giống như đang cố gắng đè nén cảm xúc.
Như được cổ vũ, cô cố lấy dũng khí tiến đến, hai tay từ đằng sau ôm lấy hắn, mặt dán lên tấm lưng thẳng tắp.
"Nếu anh thực sự muốn em, em có thể cho anh..." Giọng nói của cô nỉ non, châm ngòi trong đêm đen tịch mịch.
"Bây giờ em vẫn còn là chị dâu của tôi."
"Em biết! Cho dù em quyến rũ anh, cho dù em không để ý đến liêm sỉ, được không?" Cô nói, "Siêu Việt! Qua đêm nay... Em sẽ rời đi, anh coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra."
"Rời đi?" Trác Siêu Việt giận dữ xoay người, tức giận làm cho mặt đanh lại, "Tô Mộc Mộc, em thấy chơi đùa như vậy vui vẻ lắm đúng không? Em thích một đêm tình với đàn ông sau đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, làm cho người đó với em nhớ mãi không quên?"
"Em không phải.. em nghĩ anh muốn." Không có người phụ nữ nào muốn hiến mình cho một người đàn ông, sau đó yên lặng rời đi. Một lần bốn năm trước, cô ở phòng luật sư khóc suốt một buổi sáng, làm cho Kiều Nghi Kiệt dùng tất cả khăn tay có trong phòng đem cho mình. Cô nhớ hắn, trong tâm trí, trong trái tim cũng chỉ có hắn.
Nếu có thể lựa chọn, cô không muốn thử lại một lần như vậy. Nhưng cô nợ hắn nhiều lắm, cô biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-qua-loi-tri-gio-mang-ky-uc-thoi-thanh-nhung-canh-hoa/2162736/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.