Trình Lê khoác áo khoác, gắn cửa sổ lại.
Năm đó ở chùa Thiền Minh, để đối phó với cái nắng gay gắt cuối hè, cô và Nhậm Tây An từng gỡ không ít cửa sổ, ngược lại cũng tiện tay.
Làm xong Trình Lê dời một cái ghế gỗ ngồi trong sân hút thuốc.
Bởi vì buồn phiền.
Tóc hơi rối, Trình Lê cũng không để ý.
Đêm đông ở Bắc Kinh xơ xác tiêu điều, rất lạnh.
Trên màn trời đen kịt không thấy ánh sao, đèn trong phòng Trình Lê hắt vào sân tạo ra nửa vòng sáng lờ mờ.
Ngồi ở sân giữa một hồi, Trình Lê cảm thấy thiếu chút gì đó, tìm cả buổi cô mới tìm ra chiếc di động bị rơi vỡ trong phòng.
Trình Lê chạm vào màn hình, màn hình vỡ vừa sáng lên, tấm mạng nhện liền đặc biệt rõ ràng.
Chỉ có viền màn hình là còn đỡ một chút.
Trình Lê cố lắm mới thấy rõ giờ: Ngày 22.
Hôm cô trèo vào Sao Thiên Lang là ngày 2.
Ở giữa còn có mấy ngày làm việc mà cô không đến gần chỗ Nhậm Tây An.
Còn có mấy ngày Nhậm Tây An rời khỏi Bắc Kinh, cô vẫn ở trong Cố Cung làm nhân viên nhỏ như thường.
Tính như vậy, cô khiến anh làm chuyện này cũng coi như là nhanh.
Cho dù mỗi khi nói chuyện nghiêm chỉnh thì lại rề rà.
Sự rề rà này rất không Trình Lê.
Không bao lâu, Trình Lê dụi tắt thuốc.
Cô nhớ lại những lời nói với Nhậm Tây An buổi trưa, thầm mắng một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-nui-bang-deo-anh-den-voi-em/1890244/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.