Ngay sau đó Trình Lê nói: “Ngồi đi.”
Nhậm Tây An câm nín nhìn cô.
Trình Lê nói cô đã quên chìa khóa, anh không cách nào tin được.
Nhưng anh cũng không vội phá tung cửa ra, anh chờ xem sau khi khóa cửa thì Trình Lê muốn làm gì.
Trai đơn gái chiếc, người ở vị trí thế yếu không phải là anh.
Khuôn mặt Trình Lê vô cùng bình tĩnh, rồi cô chỉ cái ghế gỗ ở một bên: “Ngồi bên đó đi.”
Nhậm Tây An đứng yên, anh nhìn sang phía chiếc ghế gỗ mà Trình Lê chỉ một cái.
Chiếc ghế gỗ ở bên cạnh một cái bàn, có thể thấy một số món đồ nhỏ trưng bày ngay ngắn trên bàn.
Nương theo ánh sáng lờ mờ trong phòng, Nhậm Tây An không cách nào thấy rõ từng món đồ đó.
Nhưng đường nét mơ hồ ấy khiến anh nhớ đến bức tượng gỗ Trình Lê tặng anh.
Nhiều tượng gỗ như vậy, không phải khắc trong một sớm một chiều, Trình Lê chắc hẳn đã làm rất lâu.
Mấy thứ này chứng minh —— cô đang chuẩn bị, cho dù không có lần vô tình gặp gỡ ấy, thì cô cũng đang chuẩn bị tìm anh.
Con ngươi đen nhánh của Nhậm Tây An xoay một cái, điểm ánh sáng xao động.
Anh không biết rốt cuộc Trình Lê là vì để cho anh ngồi, hay là vì để anh thấy đống tượng gỗ đại diện cho việc cô nhớ mãi không quên anh.
Nhậm Tây An không ngồi, Trình Lê cũng không ép.
Thời gian Nhậm Tây An nhìn tượng gỗ mấy lần, Trình Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-nui-bang-deo-anh-den-voi-em/1890243/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.