Khi đi qua con đường nhỏ giữa nhà kính trong Max, Trình Lê hơi kinh ngạc.
Max vốn là một ứng dụng tập thể dục, trong khu vườn của công ty lại có một căn nhà kính diện tích lớn như vậy.
Tấm pin năng lượng mặt trời, cửa kính sát sàn, hàng rào viền gỗ thô…
Trong nhà kính có nguồn sống tự nhiên khiến người ta cảm thấy thư giãn gấp bội.
Bên trong có rất nhiều chủng loại thực vật, sắp đặt có phần tùy ý, không trải qua quy hoạch hệ thống.
Trình Lê không nghiên cứu nhiều về thực vật, chỉ biết mấy loại cây cảnh đại trà thường thấy.
Con đường nhỏ lát thành bằng sỏi.
Trình Lê vốn đang kéo hành lý, lúc này đổi sang xách trên tay.
Nằm ngoài dự liệu của cô, vali rất nhẹ… Nhẹ đến mức cô muốn mở ra xem thử có phải bên trong chẳng có gì hay không.
Đi nửa đường, có âm thanh lanh lảnh truyền đến: “Lão Khê, lão Khê.”
Trình Lê tìm theo tiếng nhìn sang, là một con vẹt.
Cô không để ý, đi thêm mấy bước, con vẹt lại bắt đầu gọi: “Tây An, Tây An, Tây An…”
Trình Lê dừng lại nhìn về phía con vẹt nhiều màu kia.
Con vẹt lại nói: “Thịt ba chỉ, thịt ba chỉ…”
Trình Lê để hành lý xuống, lại gần nó.
Con vẹt nói tiếp: “Lão Vệ, lão Vệ…”
Ngoài thịt ba chỉ, từ nhãi con này nói nghe có vẻ đều giống tên người.
Trình Lê cũng từng nuôi một con, đã tặng cho người khác rồi.
Con đó không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-nui-bang-deo-anh-den-voi-em/1890242/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.