Nhậm Tịnh Du không mở miệng, Trình Lê cũng còn chưa nói gì, Trình Lộc Minh đã bắt kịp từ phía sau.
Nhậm Tịnh Du liếc nhìn Trình Lộc Minh sau lưng Trình Lê, suy nghĩ vốn định lên tiếng chào hỏi Trình Lê vì vậy mà không còn nữa.
Anh ta đi qua bên cạnh Trình Lê, khoảnh khắc sượt qua vai khẽ gật đầu.
Nhậm Tịnh Du không dừng bước, vội vã đi xa.
Trình Lê dừng lại tại chỗ, do dự mấy giây.
Rồi sau đó cô hơi nghiêng người nói với Trình Lộc Minh ở phía sau: “Cậu vào trước đi, mình gặp một người quen.”
Trình Lộc Minh còn chưa đáp lại, Trình Lê đã vội vàng đuổi theo Nhậm Tịnh Du rời đi, chỉ để lại một bóng lưng mảnh khảnh kiên quyết cho Trình Lộc Minh.
**
Vào giây phút ra khỏi cửa nhà hàng, Nhậm Tịnh Du nghe thấy tiếng người và tiếng bước chân chạy nhanh từ đằng sau đến.
Trình Lê theo anh ta ra khỏi cửa, khẽ gọi: “Anh Nhậm.”
Nhậm Tịnh Du xoay người lại.
Trình Lê đứng rất gần sau lưng anh ta.
Cô vẫn như trước đây, cái cổ dài trắng nõn, vóc dáng cao gầy, con ngươi đen tỏa ánh sáng sáng rực.
Không khác biệt lắm so với cô gái trong trí nhớ Nhậm Tịnh Du, dấu vết mà thời gian lưu lại dường như rất nhạt.
Nhậm Tịnh Du lại gật đầu với Trình Lê, chào hỏi một cách ôn hòa nhưng cũng có vẻ hơi xa cách: “Chào em.”
Trình Lê hỏi dò: “Anh còn nhớ em không?”
Nhậm Tịnh Du nhướng khóe môi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-nui-bang-deo-anh-den-voi-em/1890245/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.