Quần áo ném đầy dưới đất.
Nhậm Tây An phớt lờ tầm mắt nhìn về phía anh của Trình Lê, thản nhiên đi đến bên cạnh Trình Lê lần nữa, bưng chén nước gừng kia lên.
Trong mấy phút Nhậm Tây An rời khỏi lều rồi quay lại, nước gừng lại nguội đi một chút.
Nhậm Tây An ngồi xổm xuống, tay cầm muỗng sứ nhìn Trình Lê.
“Mở miệng,” anh nói lại lần nữa.
Nhiệt độ trong chiếc lều quân đội không cao, ánh sáng cũng mờ tối.
Tầm mắt Trình Lê dừng lại trên cơ thể đã trần trụi chỉ còn lại một chiếc quần lót của Nhậm Tây An.
Vân da có lằn ranh rõ ràng ở ngay trước mắt, đánh vào thị giác khiến Trình Lê phản ứng chậm nửa nhịp.
Lâu lắm rồi không sờ qua, không phải là không muốn ra tay.
Giày vò lâu như vậy, cô cũng không ăn được.
Giờ phút này đối phương mở toang cửa, nhưng tứ chi của cô lại gần như tàn phế hết.
Thói đời này…
Không có công lý mà.
Trình Lê không hé môi, răng cắn chặt vào nhau.
Cô không phối hợp, Nhậm Tây An lặp lại lần nữa: “Há miệng.”
Tầm mắt Trình Lê dời lên trên, chuyển từ ngực anh sang khuôn mặt anh.
Trong sự giằng co này, Nhậm Tây An nhíu mày, tiện tay ném cái muỗng sứ một cái.
Âm thanh lanh lảnh lập tức vang lên bên tai Trình Lê.
Nhậm Tây An lại chợt vươn một tay ra sau gáy Trình Lê, gối đầu cô cao hơn, đưa cái chén sứ đến bên môi cô: “Uống đàng hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-nui-bang-deo-anh-den-voi-em/1890231/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.