Tiếng hừ khẽ của Trình Lê qua đi, trong chiếc lều quân đội yên tĩnh chốc lát.
Rồi sau đó, tiếng hít thở của người trong lều bắt đầu trở nên dồn dập hơn.
Không gian của túi ngủ trong lều có hạn, Trình Lê mím môi, nhìn chằm chằm con ngươi đen như bóng đêm của Nhậm Tây An.
Trong con ngươi ấy vẫn còn sự tỉnh táo.
Ngón tay Nhậm Tây An tiến tới rất chậm, cảm giác run rẩy như thủy triều từ dưới lên không ngừng đánh thẳng vào đại não Trình Lê.
Cơn thủy triều này dâng lên rất chậm.
Trình Lê nhíu mày tiếp nhận khoái cảm như dây leo quấn lấy thân thể cô.
Còn chưa bắt đầu dao thật súng thật mà cô đã tan vỡ quá nhanh.
Trình Lê thấy khóe môi Nhậm Tây An chứa một nụ cười nhạt.
Cô buông bàn tay túm túi ngủ ra, ôm lấy cổ anh.
Bàn tay bấu sau lưng Nhậm Tây An kia, đầu ngón tay đè xuống, đâm vào da thịt anh.
Sự xâm chiếm thô ráp càng ngày càng sâu đang cọ xát sự mềm mại của cô.
Trình Lê ngẩng đầu rướn thẳng cổ, cắn môi nuốt tiếng rên rỉ mới định tràn ra khỏi khóe môi cô.
Chân cô hơi khép lại, cố gắng tích góp một chút sức lực.
Cảm giác được cô kẹp chặt, bàn tay rảnh rang của Nhậm Tây An tách chân cô ra.
Cảm giác thô ráp nổi lên trên thân thể Trình Lê làm phai mờ thần trí cô từng chút một.
Vào khoảnh khắc lý trí tan rã, Trình Lê buông bàn tay bấu sau lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-nui-bang-deo-anh-den-voi-em/1890232/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.