Trần Cẩn lảo đảo tựavào tường, Trần Cẩn thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của cô liền bị dọacho hết hồn liền chạy lại hỏi han: “Chị, chị làm sao vậy?”
Côcười khổ rồi ngã lên lên giường mở mắt nhìn trần nhà nói: “Bây giờ chịhết hy vọng thật rồi, có lẽ anh ấy ở bên nữ sĩ quan đó sẽ tốt hơn.”
“Chị đừng nói lung tung, anh Hâm Lỗi có đồng ý đâu.” Trần Hoan bĩu môi nói với giọng hiển nhiên không tin.
“Chuyện đó chị cũng không rõ lắm, ai cũng thích Thích Vân Hâm vừa thụymị vừa nết na, bây giờ ba anh ấy lại để bọn họ làm chung một quân khu,không chừng lâu ngày có thể nảy sinh tình cảm.” Cô lắc đầu cười khổ,nhắm mắt lại không muốn nói tiếp, “À quên, sao chú lại nhìn em với ánhmắt đó, em chọc giận gì chú hả?”
Trần Hoan cúi đầu vuốt chăn, nhỏ giọng trả lời: “Lúc nãy anh Gia Hựu đưa em về ba em thấy, cho nên mới nhìn em như vậy đó.”
Cô cười cười, dịch người lại gần, vỗ vỗ tay Tiểu Hoan dịu dàng nói:“Không có chuyện gì đâu, Trì Gia Hựu với nhà chúng ta cũng rất môn đănghộ đối, chú với ba hắn cũng biết rồi, chắc tại em không nói với chú nênchú không vui thôi, tin chị đi, chú không phản đối đâu. Hai người nhấtđịnh phải lấy nhau, để cho chị còn chút lòng tin.”
Trần Hoan gậtgật đầu: “Chị, thật ra có những chuyện cũng không cần cố chấp quá, cómột số việc trong lòng chị hiểu rõ là được rồi không cần phải tra xétcho đến cùng đâu.”
Trần Cẩn cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-khuon/2302380/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.