Anh trừng mắt nhìn cô gật đầu một cái: “Em được lắm.” anh lại bị mấy câunói của Trần Cẩn chọc tức rồi, không ngờ nha đầu đến bây giờ vẫn chưahết giận. Trần Cẩn nhìn anh cười lạnh một tiếng rồi quay đầu rời đi,anhlập tức giữ tay cô lại, hung hăng trừng mắt nhìn cô. 
Anh là đànông mà chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, tay cầm súng hằng ngày bây giờ lại cầm chặt tay Trần Cẩn, thậm chí còn siết chặt mà anh cũng không hay biết, cô đâu đến nỗi phải hít vào một hơi: “Nhung Hâm Lỗi, anhcuồng bạo lực hả, anh buông tay em ra.” 
“Muốn anh tay buôngra, không có chuyện đó đâu.” Anh nói xong rồi cầm cổ tay cô giơ lên cao, nhíu mày nhìn cô, giọng nói rất khác thường. 
“Anh nổi cáu cái gì? Buông tay ra!” cô dùng sức để kéo tay ra, nhưng làm sao cô có thể,kiềm chế tức giận nói: “Đây là doanh trại quân đội , anh đừng có mà động tay động chân với em ... ....cẩn thận em kiện anh lên tòa án quân sựđấy.” Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt sâu hút của anh. 
Anh lại giống như cũ đứng im, nắm chặt tay và lạnh lùng nhìn cô không nói câu nào. 
Trần Cẩn bắt đầu đỏ mặt nhìn anh gật đầu: “Nhung Hâm Lỗi, anh không thả phải không? Vậy đừng trách em không nói trước.” nói xong cô liền dùng chânđá anh, nhưng không ngờ lại bị anh nhanh tay bắt được gót chân, anh caumày hỏi thăm: “Vết thương trên đùi đã khỏi hẳn chưa? Còn nữa anh khôngmuốn đấu võ với em ở đây.” Anh vừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-khuon/2302381/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.