“Anh biết rõ, em luôn rất mạnh mẽ và kiên cường.” Nhung Hâm Lỗi thở dài, ánh mắt thâm thúy nhìn cô. 
“Em kiên cường thì thế nào, ở đây,” cô nhìn sang một bên, cười khổ tay ômlồng ngực nói: “Đều không chịu nổi đả kích, anh nói em phải làm sao bâygiờ?” 
“Tiểu Cẩn, hôm nay em sao vậy, nói cho anh biết cóphải có xảy ra chuyện gì không?” anh cau mày đưa tay ôm vai cô đem côxoay người lại nhìn thẳng vào mình lần nữa. Hôm nay cô rất khác thường,mọi hôm cho dù anh trốn tránh hay cự tuyệt cô thế nào thì cô vẫn luôn để ngoài tai, không giống như bây giờ, luôn nhìn anh với ánh mắt tuyệtvọng và đau khổ. 
Cô im lặng để trách mắng anh máu lạnh sao, bâygiờ thật sự thì anh cũng không rõ về tình cảm của mình như thế nào nữa,cô nhìn anh suy nghĩ rồi cười cười rồi phất tay: “Em không sao. Em rấtkhỏe, rất tốt.....” cô gật đầu trả lời rồi nhắm mắt lại, giống như đangngủ. 
Thật ra cô không muốn nói tiếp nữa, cô sợ mình sẽ đánh mấtluôn cả tự tôn, sợ mình sẽ không nhịn được mà ôm anh khóc, muốn lớntiếng hỏi anh sao lại nghe theo lời ba me đồng ý gặp gỡ Thích Vân Hâm. 
Nhưng cô không dám, cô sợ kết quả sẽ làm cho bản thân tuyệt vọng, cho nên lần nữa lại xem như chưa có chuyện gì xảy ra. 
Trong xe bây giờ rất tĩnh lặng, anh nhìn cô nhắm mắt không muốn nói chuyệnvới mình nữa, anh cởi áo khoác đắp cho cô, rồi hạ cửa kính xe cho gióthổi vào, gió chiều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-khuon/2302379/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.