Một ngày trong sơn động làm cho tin thần của Mục Tuyết Thanh cân như dây đàn, cứ sợ sẽ có người xông vào, nên vẫn thường cảnh giác rất cao.
"Nè ngươi đã một ngày trời không ngủ, nhìn kìa mắt cũng đã có quằn thâm, ngươi như thế lỡ như ngắt rồi ai bảo vệ ta chứ, ngủ một chút đi" Mộ Dung Uyển Ngữ nói, trong giọng nói pha lẫn chút lo lắng.
"Ta không sao, đối với người luyện võ, chút khổ như này đã là gì cơ chứ" Mục Tuyết Thanh quay sang nhìn Mộ Dung Uyển Ngữ cười nhẹ, đúng thật chút khổ này không có là gì với nàng, lúc còn trên núi, Sư Phụ đã giam nàng cũng đại ca trog một Thạch Thất, nơi đó ẩm ướt ghê hơn chổ này gấp trăm lần, nàng và đại ca phải nghĩ cách sinh tồn qua ba ngày tại nơi đó không thức ăn không nước hai người phải dựa dẫm vào nhau.
'Rầm Rầm'
Đột nhiên có tiếng đá ma sát vào nhau, lại có thêm ánh sáng lén lói vào, Mộ Dung Uyển Ngữ khi thấy người bên ngoài thì vui mừng không thôi, muốn chạy đến lại bị Mục Tuyết Thanh cản lại.
"Ngươi làm gì vậy chàng ấy là Quân Vũ Ưu, chàng ấy là người tốt, chàng ấy đến giải cứu chúng ta đó!" Mộ Dung Uyển Ngữ khi bị Mục Tuyết Thanh giữ lại, có chút mất kiêb nhẫn mà hét lên.
"Thôi im đi đừng nói, Mộ Dung tiểu thư ngươi lầm rồi, tiểu sinh không phải đến để giải cứu Tiểu Thư" Quân Vũ Ưu phẩy quạt vải trên tay, che miệng cười.
"Vũ Ưu, chàng đùa thiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-van-hong-nhan/3406533/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.