Chương trước
Chương sau
Mục Tuyết Thanh dưỡng thương trên người hai ngày đã có thể xuống giường, nàng thật nhớ hương khí về đêm của Bắc Ảnh Thành nga.

Mục Tuyết Thanh mặc vào y phục đã được chuẩn bị sẵn, là một bộ Y sam màu Xanh Nhạt, chính giữa còn thêu một con phượng hoàng nhỏ.

Sao khi y phục chỉnh tề, Mục Tuyết Thanh liền bước ra khỏi phòng, vui vẻ đi ra ngoài. Nhưng chưa đi được ba bước chân, đã thấy Mộ Dung Uyển Ngữ chấn trước mặt mình, lạnh mặt "Ngươi đi đâu?"

Mục Tuyết Thanh nhìn thấy Mộ Dung Uyển Ngữ đầu tiên là ngạc nhiên, sao đó là ngại ngùng, nàng đưa tay lên gãi mũi rụt rè nói "Ta...ta đi ra ngoài chút thôi.."

Mộ Dung Uyển Ngữ híp mặt, nhìn Mục Tuyết Thanh từ trên xuống dưới, quả thật chuẩn bị rất tươm tất nha, liếc nhìn Mục Tuyết Thanh một cái sau đó quay người đi "Ta cũng muốn ra ngoài, ngươi bồi ta đi" Nói rồi không đợi Mục Tuyết Thanh kịp phản đối lại bồi thêm một câu "Nếu ngươi bồi ta, ta sẽ không nói chuyện đi này cho Đại Sư Thúc"

Mục Tuyết Thanh bất đất dĩ đáp ứng nàng ấy, sao đó liền cũng nàng ấy rời Phong Gia.

Đi đến chợ liền náo nhiệt lên, tiếng rao bán liên tiếp vọng vào lỗ tay, có nhiều sòng bạc nằm lộ thiên bên ngoài, mọi người cùng xem và hò hét hô hào.

Mục Tuyết Thanh nhìn một cái rồi lắc đầu, mấy cái này chơi thì có ít gì, chỉ toàn lừa đảo thôi. Mục Tuyết Thanh nhìn đông ngó tây, hết nhìn chổ này lại quay chổ khác, không để ý tay mình đã được một bàn tay mềm mại nắm lấy từ bao giờ.

Đi đến nơi lúc trước Phong Nguyệt Dư nói là Minh Lan Cầu, lúc này cí những sinh vật phát sáng bay xung quanh, Mục Tuyết Thanh nhẹ chạm tay vào những cái lồng đèn nhỏ biết bay này.

Mộ Dung Uyển Ngữ nhìn một màn năng tay chạm vào của Mục Tuyết Thanh nhất thời ngẩn ngơ, nàng thoảng đỏ mặt.

"Nơi này thật đẹp, ta thật thích" Mục Tuyết Thanh nhìn ngắm xung quanh, nơi này thật khiến người khác bình ổn tâm tình mà.

"Tuyết Thanh thích nơi này sao?" Mộ Dung Uyển Ngữ hỏi, có chút nhích lại gần Mục Tuyết Thanh.

"Ây cái này, Mộ Dung Tiểu Thư, ngươi đứng có vẻ hơn gần thì phải....?" Mục Tuyết Thanh có chút đỏ mặt, nhích xa Mộ Dung Uyển Ngữ một chút.

Mộ Dung Uyển Ngữ quan sát biểu tình của Mục Tuyết Thanh, có chút buồn cười khi thấy vành tay Mục Tuyết Thanh ửng đỏ, nổi lên tâm tư trêu ghẹo "Mục Nhị Công Tử đây là ngượng ngùng đi? Thật không ngờ người học võ như công tử cũng biết ngại ngùng nga~~"



Ta luyện võ, chứ đâu có luyện mặt dày vô sỉ đâu mà không biết ngượng ngùng!!. Thầm mắng Mộ Dung Uyển Ngữ, muốn đẩy nàng ta ra, lại không ngời nàng ta dính thật dai, kéo mãi không kéo rời được, nàng cũng đành buôn xuôi để mặt Mộ Dung Uyển Ngữ làm gì thì làm.

"Tuyết Thanh cũng đừng gọi ta như vậy xa cách, gọi ta một tiếng Uyển Ngữ là được rồi" Mộ Dung Uyển Ngữ giữ chặt cách tay của Mục Tuyết Thanh, nhẹ hít hương khí trên người Mục Tuyết Thanh.

"Được rồi, nhưng ngươi cũng đừng ôm ta như vậy, hiện tại ta vẫn giả trang, lỡ người khác nhìn thấy lại không hay" Mục Tuyết Thanh nhẹ cúi đầu, sát vào lỗ tay Mộ Dung Uyển Ngữ nói.

"Không sao, ta không để ý đâu" Mộ Dung Uyển Ngữ nói, hoàn toàn không có ý định buông Mục Tuyết Thanh ra.

Mục Tuyết Thanh thở dài, len lén nhìn qua ngũ quan của Mộ Dung Uyển Ngữ, mọi thứ điều hài hòa, mũi cao, môi đỏ, mắt phượng, là một tuyệt sắc gia nhân người người ao ước đi.

Mục Tuyết Thanh nhìn có chút chăm chú, đến lúc bị người dẫn đến một chổ vắng vẻ vẫn không biết gì.

Mộ Dung Uyển Ngữ buông Mục Tuyết Thanh ra, nhẹ đi lên mấy bước quay người lại đối diện với con Ngươi của Mục Tuyết Thanh.

Mục Tuyết Thanh lúc này mới hoàn hồn, nhìn xung quanh, là một cái đình nhỏ, có một chổ uống trà ngắm cảnh.

"Tuyết Thanh thấy nơi này như nào?" Mộ Dung Uyển Ngữ chậm rãi đi đến bên người Mục Tuyết Thanh, cười ôn nhu.

"Rất đẹp, ta chưa từng đến nơi nào như nào" Mục Tuyết Thanh nhìn ngắm say mê, quả thật rất đẹp, xung quanh là một hồ sen nhỏ, chưa đến mùa sen nở, nhưng đã có không ít nhị sen nảy mầm.

"Nơi này là Cha ta đã làm tặng cho ta năm ta 15, cha nói đây cũng là nơi người và mẫu thân nên duyên" Mộ Dung Uyển Ngữ có chút ảm đạm, nhìn ngoài hồ sen.

Mục Tuyết Thanh quan sát biểu tình của nàng, tấm lưng đơn bạc của nàng khiến người muốn ôm lấy vỗ về một hồi. Mục Tuyết Thanh nhẹ đi đến gần, khoác lên ngoại bào của mình lên cho Mộ Dung Uyển Ngữ ân cần nhỏ nhẹ nói "Uyển Ngữ là đang buồn vì chuyện Quân Thiếu Gia?"

Mộ Dung Uyển Ngữ chút ngạc nhiên, không nghĩ Mục Tuyết Thanh sẽ khoác áo lên cho mình, trong lòng có chút ấm áp, nhẹ xiết ngoại bào quay mặt đối diện với Mục Tuyết Thanh ảm đạm nói "Không, mà chắc là thế, ta có chút buồn bực bản thân vì chọn nhầm người, vả lại ta cảm thấy chính mình không sâu đậm như ta nghĩ"

"Uyển Ngữ, tuy là ta không có chút gì liên quan đến ân oán của Mộ Dung Gia, nhưng ta đảm bảo, nếu ai đụng đến ngươi, là đụng đến ta, dù sao chúng ta cũng được tính là bằng hữu đi" Mục Tuyết Thanh nhẹ đặt tay lên đầu Mộ Dung Uyển Ngữ, cười ôn nhu.



"Ân, ngươi là người đầu tiên đối ta như vậy, cũng là bằng hữu duy nhất của ta.." Mộ Dung Uyển Ngữ có chút đỏ mặt, nhưng không tránh đi ngọc thủ của Mục Tuyết Thanh.

Thoáng ngạc nhiên, Mục Tuyết Thanh không ngờ Mộ Dung Uyển Ngữ không có một người bằng hữu, hướng nàng nhẹ hỏi "Ngươi thật sự không có bằng hữu? Ngươi không thích kết giao sao?"

Mộ Dung Uyển Ngữ lắc đầu nhẹ nói "Không phải, là lúc nhỏ ta không được phép rời khỏi nhà, chỉ quanh quẩn trong phòng, chỉ có Tiểu Hoa là cùng ta lúc nhỏ đến lớn, hầu như ta không có một người bằng hữu...."

"Nhị Sư Thúc cũng quá nghiêm khắc đi, nhưng bây giờ khác rồi, ngươi có ta, ta sẽ bồi ngươi!" Mục Tuyết Thanh có chút ngạc nhiên, sao đó lại vỗ ngực tự tin.

Mộ Dung Uyển Ngữ nhìn Mục Tuyết Thanh ấm áp lan truyền, cảm giác hạnh phúc khiến hai má của nàng thoáng đỏ.

Hai ngươi ngắm nghía Đình một chút, liền quay trở về Phong Gia.

Hai người vẫn không biết có ba thân ảnh đang quan sát trên mái nhà cách đó không sao.

"Tiểu Thanh của ta vẫn gioit như vậy" Một người trong ba nói, ánh mắt hiệ lên tia tự hào, thoáng nhìn từ trên xuống dưới người này, không phải là Lão Đại Phu ở Trấn nhỏ lúc trước sao.

"Lão Tam, ngươi cũng tự tin quá rồi, nhưng công nhận, ta chưa từng thấy Ngữ Nhi nhà ta vui vẻ như vậy" Một người bên cạnh người kia vuốt bộ râu dài trắng của mình, người này không ai khác là Mộ Dung Quân.

"Hai ngươi thiệt là, đôi trẻ bị hai ngươi làm hư thiệt mà, ta còn chưa tính sổ với Lão Tam ngươi lừa gạt lấy ngân lượng của ta nga!" Phong Điền liếc mắt nhìn hai người đang kẻ xướng người họa bên cạnh.

"Ha ha Đại Sư Huynh, Lão Đệ chỉ là muốn kím lương thực thôi" Tiêu Ngoạn Vân cười hì hì lấy lòng.

"Được rồi, bôn ba nhiều năm như vậy, ngươi cũng nên trở lại an phận thủ thường đi" Mộ Dung Quân nhẹ gõ lên đầu Tiêu Ngoạn Vân.

"Hì hì, ta vốn định như thế mà, dụ hai tiểu đệ tử này xuống núi thực hiện mong muốn của Sư Phụ, ta liền muốn lui khỏi giang hồ" Tiêu Ngoạn Vân có chút ảm đạm nói, tuy nói nhẹ như vậy, nhưng nhiều năm chinh phục nơi nơi, cũng làm hắn nhớ.

"Được rồi, lâu rồi huynh đệ chúng ta không gặp nhau, nên đi uống vài chén" Phong Điền cười to, sao đó kéo hai đệ đệ nhà mình lướt nhanh đi về phía Phong Gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.