Ánh mắt Vương Xung khẽ chớp, ông ta nhìn Lâm Phong vẫn giữ bình tĩnh một cách sâu xa. 
Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong! 
Thanh niên trông có vẻ u buồn yếu đuối này lại độc ác hơn ông ta tưởng tượng rất nhiều! 
Chẳng những đạp gấy tứ chi của người ta mà còn đá người ta văng ra xa đến vậy! 
Gần như có thể chắc chắn rằng Vân Cảnh Sơ sẽ dành cả phần đời còn lại trên xe lăn! 
Có điều Vương Xung cũng không quan tâm! 
Ông ta từng trải qua nhiều chuyện đâm máu, đương nhiên không thể sợ hãi vì việc này được! 
“Không ngờ cao nhân chẳng những biết thuật huyền ảo mà còn rất giỏi võ là đằng khác! Vương Xung tôi đây bái phục bái phục!” 
Vương Xung cười bước tới, nịnh nọt nói. Lâm Phong lạnh lùng nhìn lướt qua Vương Xung rồi đi thẳng ra ngoài. 
Hành động và lời nói của Vương Xung ban nấy đã khiến anh rơi vào tình cảnh nan giải! 
Bây giờ anh có thể kiềm chế không tát chết Vương Xung đã coi như nể mặt đối phương lắm rồi. 
“Cao nhân, xin dừng bước!” 
Vương Xung vừa gọi vội, vừa nháy mắt ra hiệu cho đám đàn em ở cửa. Các đàn em lập tức hiểu ý chặn đường Lâm Phong tại cửa. 
Lâm Phong quay đầu lại nhìn Vương Xung, hờ hững hỏi: 
“Vương Xung, ông có biết mình đang làm gì không?” 
Vương Xung cố gượng cười, đi tới trước mặt Lâm Phong, áy náy đáp: 
“Cao nhân, cậu đừng hiểu lầm! Lần này tôi gặp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3428614/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.