Bởi vậy trước khi được nhìn thấy tận mắt, Lâm Phong cũng không tiện xác định là có chuyện gì! 
“Sao vậy? Cao nhân, cậu có cách nào không?” Vương Xung dè dặt hỏi. 
“Ông đừng có gọi tôi cao nhân này cao nhân nọ, nghe khó chịu lắm, cứ gọi tôi Lâm Phong là được!” 
Lâm Phong nhíu mày nói. 
“Gọi cả họ tên thì xa lạ quá! Chắc tôi cũng lớn hơn cậu mười mấy tuổi, nên tôi xin phép vô lễ gọi cậu một tiếng cậu em Lâm được không?” 
Vương Xung cố tình kéo gần quan hệ với Lâm Phong. Ở trong mắt ông ta, Lâm Phong là một người rất thần bí. Một nhân tài như thế dĩ nhiên tốt nhất là phải kéo về phe mình! 
Người ngoài đều nghĩ rằng ông ta rất ghê gớm, rất lợi hại, giậm chân một cái là cả thành phố Kim Lăng sẽ rung chuyển! 
Nhưng thực chất chỉ có ông ta mới biết, ở trước mặt những gia tộc quyền thế kia, ông ta chẳng là cái thá gì cả! 
Thế giới này rất rộng lớn, rất phức tạp, hoàn toàn không đơn giản như vẻ bề ngoài! 
“Tuỳ ông vậy!” 
Lâm Phong lạnh nhạt đáp. 
“Được! Vậy tôi gọi cậu là cậu em Lâm nhé! Không biết cậu có kế hay nào không?” 
Vương Xung tỏ ra nhiệt tình. 
Nói một hồi, ông ta lại định lại gần nắm tay Lâm Phong. 
“Mẹ nó, ông lại muốn làm gì nữa vậy?” 
'Trong mắt Lâm Phong bắn ra ánh sáng giết người. 
“Ngại quá, ngại quá! Bệnh nghề nghiệp tôi bị hồi trước ấy mà!” Vương Xung ngượng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3428615/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.