Trong phút chốc, hơn một nửa số người trong phòng đã đi hết. 
Nhìn tất cả khách mình mời đến đều đi về, Vân Cảnh Sơ siết chặt nắm tay. Không cam lòng! 
Tại sao mình lại thua chứ? 
Bây giờ mình cần tiền có tiền, cần thế có thế, cần người có người! 
Còn Lâm Phong có gì? 
Cậu ta chỉ là một thằng ăn bám chỉ biết “bán cúc hoa” thôi! 
Nghĩ tới đây, Vân Cảnh Sơ cảm thấy rất nhục nhã, nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt đầy thù hăn. 
Chẳng lẽ... Đẹp trai là có thể thích làm gì thì làm sao? 
Lâm Phong chú ý đến ánh mắt thù hằn này, bèn đẩy Vương Xung ra, đi thẳng tới chỗ Vân Cảnh Sơ. 
“Cậu... Cậu muốn làm gì?” Vân Cảnh Sơ căng thẳng hỏi. 
Mặc dù trong lòng đang cực kỳ phẫn nộ, nhưng anh ta cũng biết tình huống hiện tại e sẽ không thể cứu vấn được. 
“Hình như lúc nấy tôi nói với cậu rồi mà nhỉ? Xin lỗi nhé, cậu thua rồi!” 
Lâm Phong bình tĩnh đáp. 
Vân Cảnh Sơ nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, lập tức run giọng nói: 
“Lâm Phong, cậu không thể làm vậy! Chúng ta là bạn học cũ đấy, cậu nể tình bạn cũ mà tha cho tôi lần này có được không! Lúc nãy do tôi tức giận quá thôi! Thật ra tôi không có ác ý gì với cậu đâu. Làm...” 
“Răng rắc!” 
Lâm Phong không chút do dự đạp gấy cánh tay phải của Vân Cảnh Sơ. 
“Shhl” 
Vân Cảnh Sơ đau đến mức hít vào một hơi, mồ hôi toát 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3428613/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.