Hoàng đế Khung Vũ đặt hai tay lên tường đá nham nhám, lành lạnh của Trích Nguyệt, mắt nhìn theo bóng lưng Khung Tuấn đang dẫn đầu đội kị binh tiến ra bên ngoài cổng tây. Sáng sớm hôm nay, theo lệnh của ngài truyền xuống trước đó, Hoàng Cảnh đang chuẩn bị dẫn binh ra khỏi thành thì người trưởng tử này của ngài đột nhiên xuất hiện. Nó kề thanh trường kiếm của mình lên cổ Hoàng Cảnh, sau đó mặt không đổi sắc mà lôi hắn xuống khỏi ngựa, ném lại vào trong thành rồi tự mình dẫn quân đi.
Khi Hoàng Cảnh hộc tốc chạy lên tường thành rồi bẩm lại với ngài, cảm giác đầu tiên trỗi dậy trong lòng ngài không phải giận dữ, cũng không phải lo lắng điên cuồng.
Ngài chỉ thấy... xót xa.
Tối qua, sao ngài lại có thể không nhận ra tâm tư của nó. Dù gì ngài cũng nhìn nó lớn lên kia mà. Giây phút nó bảo chúng ta nên ra ngoài đánh cận chiến với Kinh Lạc, ngài đã biết nó muốn gì. Ngài cũng biết thừa Ngọc Huyên còn sống, lại còn quay về Trích Nguyệt lần nữa, thế nhưng nó cũng không báo cho ngài.
Khung Vũ ngẩng đầu, hướng ánh mắt ra xa hơn, rọi đến chỗ nàng Công chúa phương nam. Gương mặt nàng ta rất giống Chu An, thế nhưng vẫn có vài nét ngoan cường mà Chu An không có.
Trưởng tử của ngài ấy à, nó muốn quang minh chính đại mà đánh bại người ta. Nếu đây là lựa chọn của nó, nghiệt duyên của nó, thì cũng đành chịu.
Mà chính ngài cũng thế.
"Bệ hạ! Phải... phải làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-nguoc-bac-em-xuoi-nam/2585229/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.