"Bây giờ thì ngươi đã thấy rồi đó."
Hồ Nhất Niệm lẳng lặng rọi ánh mắt đen thẳm vào Kỷ Phong. Kỷ Phong vẫn còn trong cơn bàng hoàng, giật mình quay lại mới nhận ra Hồ Nhất Niệm đã đuổi tới từ bao giờ.
"Chúng ta không còn đường lui nữa."
Nhìn thấy Hồ Nhất Niệm đưa tay lên hông lấy đoản đao hình trăng khuyết xuống, trong đầu Kỷ Phong chỉ lóe lên một suy nghĩ.
Không được, phải nhanh chóng quay về báo cho Thống lĩnh!
Kỷ Phong cắn môi, lập tức rút kiếm ra thủ thế. Hắn biết Hồ Nhất Niệm rất lợi hại, tuyệt đối không thể coi thường. Mục tiêu của hắn là mau chóng thoát thân, gấp rút quay về điểm hẹn với Khung Dực.
Phải chi... Phải chi...
"Kỷ đại ca!"
Kỷ Phong như không tin vào tai mình, nghiêng đầu nhìn qua sau vai Hồ Nhất Niệm đã thấy bóng dáng nam nhân cưỡi trên lưng bạch hổ. Hắn phóng tới như một cơn lốc, đoạn cho bạch hổ đứng sóng vai với ngựa chiến của y. Gương mặt hắn còn hơi ửng hồng, có lẽ là vì vừa gấp rút chạy tới cho kịp.
Kỷ Phong nhìn kỹ, trên... trên ngực áo hắn dính đầy máu!
"Kỳ Anh! Ngươi bị thương rồi sao?" Kỷ Phong thảng thốt kêu lên.
"Đừng lo, Kỷ đại ca." Lăng Kỳ Anh khẽ lắc đầu, đoạn nhìn hắn trấn an. "Không phải máu của ta."
Hồ Nhất Niệm nghe xong câu đó thì khựng lại, hai mắt mở to nhìn Lăng Kỳ Anh dò hỏi. Người thiếu niên bình tĩnh quay lại nhìn hắn, đoạn gật đầu xác nhận, gương mặt thoáng hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-nguoc-bac-em-xuoi-nam/2585227/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.