Tinh Hà bối rối ngồi đó, ngàn phòng vạn phòng, sao nàng lại có cảm giác vẫn bị hắn bẫy?
Nàng nói không nhớ nhà, hắn liền bày ra dáng vẻ "Ta là một chủ nhân tốt, rất vui vẻ cho ngươi nghỉ trực một đêm đấy nhé". Kết quả nàng không dính bẫy, cũng được, thế đêm nay cùng ngủ với ta đi; còn nếu nàng nói nhớ nhà? Hắn thật sự sẽ để nàng về nhà trong đêm tuyết? Chỉ sợ sẽ chỉ cho nàng ra khỏi Huyền Đức Môn ngó về phía tây một cái, sau đó đi dọc ven sông Đồng Tử đến quán ăn ở đó bưng một chén hoành thánh trở về —— chủ tử đã ăn chán mỹ thực trong cung, muốn nếm thử đồ ăn dân dã.
Tính toán của Thái Tử gia xưa nay đều rất khó lường, chưa bao giờ có chuyện thất bại, vậy nên nàng phải vận tất cả tinh thần để đối phó. Chuyện ngủ lại trước mắt chính là vấn đề khó giải quyết hàng đầu. Nhìn thái độ thì khá chắc hắn sẽ không đụng chạm gì nàng, nhưng nàng dù sao cũng là một cô nương, bảo nàng đắp chung chăn với một tên đàn ông ngủ qua đêm thật khó có thể chấp nhận.
Thái Tử trông tâm trạng rất tốt, giống như vừa tìm lại được bạn tốt lâu năm, có thật nhiều chuyện để tâm sự, nhiều đến mức phải nằm cùng giường chong đèn cả đêm để nói, sáng thức dậy lập tức có thể nhìn thấy khuôn mặt đối phương. Hắn bước đi chậm rãi, mở từng cái chụp đèn rải rác trong điện ra thổi tắt ngọn nến bên trong, lại chậm chạp đóng chụp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-thuot-tha/2669162/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.