Vốn sẽ là ngày lành, tuy không thể về nhà nhưng có thể gặp được mẫu thân xa cách mười năm, có thể ở trước mặt mẫu thân làm nũng, nói dăm ba câu giận dỗi trẻ con, đối với một người lâu nay luôn phải tỏ ra chín chắn trưởng thành như nàng cũng là một loại an ủi.
Nhưng lần gặp mặt tốt đẹp đó lại bị phá hoại. Một đống người không liên quan chai mặt ở đó, lại không để đuổi cổ chủ tử trở về, cái ngày nàng hằng đêm trông ngóng từ tận năm trước cứ thế trôi qua, mà nàng còn không thể nói được mười câu với mẹ.
Xem ra quá giữ quy củ cũng không phải điều tốt. Ngẫm lại, ban đầu khi nàng hành tẩu ở Đông Cung và nha môn có ma ma quản giáo và tư lễ thái giám nửa như áp giải đi cùng, sau vì có thâm niên nên không cần nữa, nhưng nàng một lòng một dạ đặt bản thân vào công việc, chưa từng nghĩ đến chuyện lợi dụng chức vụ trốn về thăm nhà. Nói trung thực thì nàng cũng không phải người trung thực, chỉ là đến chức vụ này nàng chắc chắn phải trầm ổn, làm ầm ĩ chỗ nọ chỗ kia vừa không cần thiết vừa khó coi. Nhưng có lí nào, ngày thăm thân đàng hoàng của nàng lại bị biến thành một cục diện rối rắm, nói trắng ra nàng chỉ tiến cung phục vụ, không phải bán đứt mình cho Hoắc gia.
Trong lòng không thoải mái, nàng đứng ngoài bức rèm trong thiên điện mà mặt dài tám trượng. Trong lòng thầm tính dù sao sau này còn phải chạy qua chạy lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-thuot-tha/2669163/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.