P/s: Viết tới chương này, tác giả mới chậm rãi phát hiện (não tác giả đôi khi bị off – đừng so đo),thời đại bối cảnh trong truyện hình như đa phần ở miền Bắc.
Cho nên nếu, ta nói nếu… lỡ như tác giả phát huy đầu óc tưởng tượng quá mức. Xin các bạn ở địa phương đừng chê cười.
Có gì sai sót, mong bỏ qua cho tác giả kiến thức hạn hẹp! Cúi chào!
⁂
Một tháng sau.
Tại nhã gian lầu hai Thiên Nhất lâu.
Lúc này, trong phòng chỉ có Trần Phong và Lê Hạo đang ngồi đối diện nhau. Trần Phong nhìn chằm chằm mặt Lê Hạo hồi lâu, nhịn rồi nhịn, nhưng cuối cùng hắn vẫn bật ra cười nghiêng ngửa.
Sắc mặt Lê Hạo tối sầm lại.
Trần Phong đưa tay chỉ vào vết bầm trên mặt Lê Hạo rồi hổn hển, nói không nên lời.
“Huynh… huynh…”
Thấy mặt Lê Hạo càng lúc càng hắc, Trần Phong mới đưa tay che lại miệng khụ khụ nén ý cười:
“Rốt cuộc là ai có thể chạm được mặt rồng của huynh vậy?”
Lê Hạo hừ lạnh:
“Còn không phải do nhị ca đệ. Rõ ràng chánh chủ là đệ chưa nói gì, hắn đã đi tìm ta tính sổ. Hắn có đầu óc không vậy?”
“Huynh cần nhị ca có đầu óc?” Trần Phong hỏi dứt lời liền chồm tới lấy tay sờ trán đối phương. Lê Hạo hắc mặt, gạt ra:
“Đệ làm gì?”
“Đệ muốn xem, đầu huynh có bình thường không?” Trần Phong nói xong liền ngồi trở lại như ban đầu.
Lê Hạo trầm ngâm hồi lâu, mới ngẩng đầu lên.
“Đệ… không có gì… để hỏi ta sao?”
Trần Phong thản nhiên nhấp một ngụm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-thinh-the/739232/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.