P/s: Thật ra tác giả muốn hỏi: Văn ta viết đọc có khó hiểu không? Có khi nào đọc xong còn không biết ta muốn truyền đạt cái gì?
⁂
Lương Nhữ Hốt những tưởng, đây là một cuộc mua bán một vốn bốn lời. Không ngờ là vốn lời mất hết.
Nhưng mà, nếu tâm pháp này lợi hại như vậy? Tại sao hôm đó, tại mật thất, cũng chỉ làm mình suýt mất khống chế?
Không nói Lương Nhữ Hốt trong lòng như thế nào kinh nghi bất định, mặt ngoài vẫn là một mảnh bình tĩnh.
Ở một gốc độ người khác không thấy, Trần Phong lại cười. Biên độ rất nhỏ, gần như không có. Nếu như không cẩn thận nhìn sẽ không phát hiện. Lê Hạo vừa lúc thấy nụ cười này, cũng nhẹ thở ra.
Mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu đông phong!
Ngoài điện truyền đến tiếng bước chân chạy gấp.
“Báo!!!” Người vừa đến quỳ xuống một chân lớn tiếng nói:
“Tâu bệ hạ! Quân phản loạn đã được bình định. Đang chờ lệnh của bệ hạ.”
Phất tay vẫy lui người truyền tin. Lê Hạo hướng Trần Phong gật đầu.
Trần Phong lại nhìn về phía Lương Như Hốt mỉm cười:
“Sư bá! Ông thua!”
Đông phong khởi!
“Thả người đi! Giữ bọn họ làm con tin tuyệt đối sẽ không có lợi gì cho ông.”
Lương Nhữ Hốt bị Trần Phong một câu làm cho ngẩn ra. Nhưng hắn cũng không phải loại người vì một lời nói không đâu của người khác mà tự loạn trận cước.
Từ sau khi thất bại của ba mươi sáu năm trước, hắn bị giam lỏng trong ‘Cửu thiên ảo trận’. Sau, dù bản thân đã tìm được cách hóa giải trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-thinh-the/739231/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.