“Ngay chuyện này ngươi cũng đã biết. Xem ra Nguyễn Phi Vân, à không Nguyễn Trãi để lại cho ngươi không ít thứ.”
“Sư bá quá lời. Thiết nghĩ, phụ thân con cũng chỉ để lại những thứ thật sự cần thiết mà thôi.”
“Đúng rồi. Sư bá, đã đến lúc ngài thả bệ hạ ra được rồi đó.”
Trần Phong vừa dứt lời, thì Lương Nhữ Hốt bỗng cảm thấy nguy hiểm, vội buông tay không chế hoàng đế, xoay người đỡ chưởng phong vừa ập đến.
Bình một tiếng. Cả hai đều bị dư lực chấn lui ba bước liền. Lương Nhữ Hốt ngưng thần nhìn người đối diện. Gương mặt chưa từng có nghiêm túc. Người vừa đánh lén là một người mặc quần áo nội thị, gương mặt có vẻ rất trẻ. Với công lực của một chưởng khi nãy, không phải một người trẻ tuổi có thể có được. Người này có lẽ cũng giống hắn… Đã dịch dung hóa trang…
Hừ…
Đã đến nước này, bổn tọa quyết không để bất cứ ai phá hoại chuyện tốt của bổn tọa,
Nghĩ nghĩ, Lương Nhữ Hốt cũng lập tức ổn định bước chân, hóa quyền thành trảo đánh lên định bắt lấy hoàng đế. Nhưng người vừa đánh lén cũng không yếu, vừa hóa giải đòn tấn công của đối phương vừa đưa tay giải huyệt đạo cho Lê Hạo, rồi dùng xảo kình ném hoàng đế xuống đại điện, rời xa phạm vi sát thương.
Lương Nhữ Hốt định tiến lên ngăn cản thì bị người nọ xảo diệu áp lui.
Lê Hạo vừa mới giải huyệt đạo, máu chưa lưu thông cả người tê cứng, lúc này dù hắn có võ công tới đâu cũng phải rơi tự do xuống đại điện. Nhưng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-thinh-the/739230/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.