P/s: Rốt cuộc cũng có thể đăng chương mới rồi. Nhưng mà tác giả cứ cảm thấy mình viết không hay lắm. Hy vọng mọi người ủng hộ…
Trần Thượng thư à không giờ phút này hắn Trần Vân không còn là đương triều thượng thư hình bộ nữa mà là một tội nhân bị cấm túc ở nhà chờ luận tội. Hắn bị hai thị vệ áp giải đưa về nhà. Thật là cao đãi ngộ đâu!
Đợi hai thị vệ khuất bóng Trần Vân ngưng la hét giẫy dụa đứng dậy trầm mặc vào nhà, làm gì còn bộ dáng bất kham nhút nhát ham sống sợ chết. Vẫy lui hết thảy gia nhân Trần Vân theo lối cũ hướng đến thư phòng. Lúc này trước cửa phòng treo một cái đèn lồng tinh xảo, mỹ lệ đến làm người say mê.
Nhưng Trần Vân lại không có cảm giác này, hắn chỉ cảm thấy khắc sâu kính sợ nhìn cái đèn như thể nó là một vì chúa tể có thể chưởng quản sinh tử mọi người. Hắn yên lặng nhìn quanh một lát rồi vẫy tay thủ thế, hai bóng người xuất hiện, hắn ra hiệu cho bọn họ canh giữ cấm không cho ai bén mảng đến thư phòng ba trượng.
Xong đâu đấy hắn liền đến bên cửa đưa tay gõ ba tiếng, ngừng lại giây lát rồi gõ tiếp một tiếng, ngừng một lần nữa rồi gõ liền hai tiếng sau đó yên lặng đứng đợi với thái độ vô cùng cung kính.
Bên trong khi tiếng gõ cửa ngừng hẳn liền vang lên giọng nói trầm trầm khàn khàn của một người có tuổi nhưng tràn ngập uy nghiêm không thể xâm phạm, khí thế của một vị thượng giả.
“Vào đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-thinh-the/739224/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.