Đợi cho mọi thứ trở về tĩnh lặng. Trần Phong mới đưa mắt, nhàn nhạt nhìn người được giao nhiệm vụ canh giữ mình. Sau đó yên lặng quay đầu. Hắn… thật không biết nên nói gì. Im lặng một lúc lâu, lâu đến mức hắn cảm thấy sự đau đớn trên người đã bắt đầu chết lặng. Bỗng tiếng xích sắt leng keng vang lên. Thì ra người nọ đã đến bên cạnh mở khóa cho hắn. Thật ra, tại vì đau đớn trên người làm Trần Phong cảm giác thời gian trôi rất chậm. Chứ thật ra, từ lúc người kia nhìn hắn cho đến lúc mở xích khóa, còn chưa tới một nén hương thời gian. Trần Phong đưa mắt nhìn hắn chuyên chú mở xích, đến bây giờ hắn vẫn còn không thể tin được người trước mắt chính là kẻ phản bội, bắt mình giao cho giặc.
Thật ra hôm đó, theo kế hoạch thì khi nghịch tặc đốt lao Trần Phong sẽ theo lối bí mật thoát đi. Sau đó, hắn ẩn thân vào bóng tối quan sát quan viên xem ai phản ai trung. Bởi ai có thể nghĩ đến mình sẽ bị một người chết theo dõi đâu chứ. Và người cùng hành động hôm đó với Trần Phong, chính là người trước mặt này. Bảo sao hắn tâm tình không phức tạp. Một người có thể xem như là bằng hữu… tạm thời… để giao phó sau lưng, lại đâm ngươi một đao, tâm tình không biết nên nói là chua chát hay mỹ diệu nữa.
Trần Phong quan sát gương mặt hắn, không thể không thừa nhận. Hắn ta quả là có một gương mặt đủ tư bản lừa gạt chúng sinh thiên hạ. Ai sẽ nghĩ đến bộ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-thinh-the/739223/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.