Phủ tướng quốc, Nguyễn Xí tức giận mà nhìn con trai. Ngươi cái này nghịch tử!
“Quỳ xuống!” Quỳ thì quỳ! Từ trước đến nay người có bao giờ để ta đứng nói chuyện với người đâu. Nguyễn Sư Hồi quỳ xuống nhưng vẫn không phục:
“Phụ thân. Con có làm gì sai? Trần Phong rõ ràng là con trai của Nguyễn Trãi, bằng chứng rõ ràng như vậy.” Nguyễn Xí đưa tay đỡ trái tim, bình tĩnh, bình tĩnh… không tức giận, tức giận cũng không thể thay đổi được sự ngu xuẩn của nhi tử. Nhưng mà… Không tức giận không được, Nguyễn Xí đưa tay run rẫy vì giận:
“Đến giờ phút này ngươi còn nói chuyện này. Trần Phong có tội hay không, không phải một câu của hoàng đế sao? Dù hắn có là hậu nhân tội thần thì thế nào? Huống hồ còn chưa… Hừ… Chỉ cần hoàng đế một câu không phải, tức là không phải. Nói, ai đưa những bằng chứng đó cho ngươi? Nếu không hôm nay, lão phu nhất định đánh chết ngươi.”
“Không có ai đưa con hết.”
Nguyễn Xí tức giận, ném chung trà xuống bên chân Nguyễn Sư Hồi:
“Nghịch tử, ngươi còn giảo biện? Năng lực ngươi thế nào, bổn tướng còn không biết sao? Nói! Không thì ngươi quỳ cho đến khi nào chịu nói thì thôi.” Nguyễn Xí định mắng nữa thì người hầu vào báo:
“Lão gia. Có chiếu chỉ hoàng thượng đến cho đại công tử?”
Nguyễn Sư Hồi nghe nói có chiếu của hoàng đế, lập tức mừng rỡ đứng dậy. Lòng thầm nghĩ, có lẽ hoàng thượng ban thưởng đưa đến. Chỉ có Nguyễn Xí không lạc quan như vậy. Tiểu hoàng đế mặc dù lên ngôi chưa lâu. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-thinh-the/739221/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.