Chương trước
Chương sau
Vạn Hương lâu! Đệ nhất thanh lâu kinh thành. Không ai biết chủ nhân của nó là ai. Họ chỉ biết nó được mở cách đây sáu năm, các cô gái trong lâu mỗi người một vẻ người nào xinh đẹp tuyệt trần, tài nghệ song tuyệt. Nhất là Hương Tín cô nương. Nghe đồn nàng đẹp như tiên giáng trần, giọng nàng thanh thoát như chim vàng oanh, mắt nàng trong trẻo như nước hồ thu, làn da nàng trắng muốt như tuyết mùa đông. Nghe đồn có người ngã giá vạn lượng hoàng kim chỉ để được ngắm nhìn dung nhan mĩ mều của nàng. Nghe đồn… Nghe đồn… Nhưng đến hôm nay vẫn chưa một ai được tận mắt chứng kiến dung nhan của nàng.
Trần Nghĩa trong bộ dạng một đại lão gia giàu có nhìn bảng hiệu Vạn Hương lâu mà mí mắt giật giật. Lại là Vạn Hương lâu! Nếu không phải có việc cần hắn tuyệt đối không vác xác đến đây làm gì. Hắn nhắm mắt đưa chân lòng tự nhủ chỉ lần này thôi, rồi lấy hết can đảm mà bước vào, vừa đến cửa thì một tú bà… vô cùng trẻ trung ra đón, bộ dáng yểu điệu, thướt tha uyển chuyển, đôi mắt lả lướt đưa tình, quả thật không thua gì các “nàng tiểu thư” trong đây, thấy hắn vào liền phất cái khăn tay tràn đầy hương phấn ngan ngát rồi mở miệng cười duyên:
“Ai nha khách quý… khách quý… Không ngờ hôm nay Trần lão gia lại ghé qua đây… Nô gia thật thất lễ… nào… nào… xin mời vào…”
Xoa dịu bớt từng đợt gai ốc nổi lên Trần Nghĩa theo chân tú bà vào Vạn Hương lâu. Trong lâu kẻ tới người đi vô cùng náo nhiệt, khách nhân đa phần là quan to hiển quý, không thì cũng là thương nhân giàu có.
Tú bà trẻ vừa dẫn đường vừa nhiệt tình:
“Trần lão gia… mời theo nô gia vào phòng này. Mời…”
Vừa vào phòng khép cửa lại. Mụ tú bà liền lập tức quay lại nghiêm trang thi lễ nào còn dáng vẻ của lả lơi chào khách ban đầu:
“Vân nương tham kiến tam đường chủ.”
Trần Nghĩa, mỉm cười:
“Đã lâu không gặp. Cô thật ra dáng một tú bà rồi…” Nếu không phải từng bắt gặp bộ dáng bạo lực của cô, chắc ta cũng sẽ bị mê hoặc với vẻ ngoài đó…
Vân nương chính là thuộc hạ dưới trướng của ngũ đường chủ Trần Tín. Cũng như Tố Nương là thuộc hạ dưới trướng của nhị đường chủ Trần Lễ, đồng thời cũng là đường chủ phu nhân trong tương lai. Vân nương và Trần Tín cũng là một sự tồn tại được mọi người thừa nhận.
“Dạ từ lúc thuộc hạ cùng ngũ đường chủ đến kinh thành xây dựng cứ điểm, chúng ta đã sáu năm không gặp rồi. Môn chủ có khỏe không ạ? Đúng rồi! Thuộc hạ nghe nói môn chủ đến kinh thành định đến tham kiến nhưng công việc quá nhiều nên không phân thân được. À… việc môn chủ đỗ trạng thuộc hạ còn chưa kịp chúc mừng nữa đó.”
Cô bĩu môi rồi tiếp tục thao thao bất tuyệt:
“Còn nữa, lần trước môn chủ đến tìm đường chủ, thuộc hạ lại có việc ra ngoài thế là lại không gặp được ngài. Nếu biết hôm đó người đến thuộc hạ nhất định sẽ không đi đâu hết.” Ta cũng đảm bảo, lúc đó cô mà không hoàn thành nhiệm vụ thì đường chủ biến thái đó của cô, chắn chắn sẽ đóng gói cô đưa trở về Thuận Hóa.
“Trần Nghĩa! Ngươi ăn mặc khó coi như vậy đến đây tìm ta là có chuyện gì?” Trong phòng thình lình vang lên âm sắc nam tử. Tiếp theo xuất hiện một bóng người mảnh khảnh, gương mặt mang nét âm nhu của nữ giới, mắt phượng, mày cong, mi thanh, môi tú. Dáng vẻ lại lả lướt uyển chuyển. Không sai. Hắn chính là ngũ đường chủ Trần Tín của Ẩn Môn, cũng là Hương Tín cô nương của Vạn Hương lâu… Ngoại giới đồn đại, Hương Tín cô nương nhan sắc khuynh thành, chim sa cá lặn, khiến bao người say mê, nhiều người không tiếc bỏ vạn lượng kim ngân chỉ vì muốn bác một tiếng mỹ nhân cười. Nhưng ai biết được nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn Hương Tín cô nương lại là một nam tử.
“Vân nương, cô ra ngoài canh chừng đi. Không có lệnh của ta, không cho phép ai bước vào đây.” Trần Tín mặt vô biểu tình quay qua ra lệnh cho Vân nương vừa ngồi xuống lấy hộp hóa trang.
“Dạ đường chủ. Thuộc hạ cáo lui.”
Vân nương vừa ra ngoài Trần Nghĩa liền nói thẳng:
“Lão ngũ. Ta muốn biết hôm nay môn chủ đã đi đâu? Gặp ai?”
Đặt hộp hóa trang xuống, Trần Tín ánh mắt sắc bén nhìn Trần Nghĩa thật lâu:
“Ngươi có biết đang mình nói gì không? Tự tiện dò tìm hành tung của môn chủ… Ngươi… về đi! Ta xem như hôm nay, chưa từng thấy ngươi tới đây.”
“Không được! Lão ngũ! Hôm nay, dù có bị trách phạt ta cũng phải biết chuyện gì xảy ra. Ban sáng là ai đưa thư đến? Thư nói gì tại sao môn chủ lại gấp rút ra ngoài? Lúc trở về lại…”
Trần Tín thở dài, nhắm mắt lại giây lát rồi mở ra, nhìn thẳng Trần Nghĩa hỏi:
“Ngươi không hối hận?”
“Không hối hận.”
Lão tam!
Ta đã cho ngươi cơ hội. Là ngươi nhất quyết muốn biết. Sau này, cũng đừng trách ta không có huynh đệ tình.
“Được rồi! Nếu ngươi đã quyết tâm như vậy thì cầm đi.” Vừa nói Trần Tín vừa nhấn nút mở cơ quan ở hộp hóa trang lấy ra một tờ giấy.
Trần Nghĩa đưa tay nhận lấy, dạ bồn chồn… Đột nhiên có dự cảm không tốt là chuyện gì xảy ra? Thôi kệ, xử lý chuyện trước mắt đã rồi tính.
“Cám ơn! Ta về trước.”
Trần Nghĩa nói xong liền quay lưng bước đi, nên không thấy được hai mắt thương hại của Trần Tín.

Lại nói Lương Thế Vinh sau khi dự Quỳnh Lâm yến trở về, ngày hôm sau đã bị lão sư phụ bất ngờ tập kích. Hắn ngạc nhiên! Không phải sư phụ nói bận đi chu du thiên hạ, không có thời gian nhàn hạ đến thăm mình sao?
“Sư phụ người đến kinh thành từ lúc nào vậy?”
Mặc Hiên nhấp một ngụm trà. Nhắm mắt hưởng thụ vị đắng, pha lẳn vị ngọt ngào đang hòa tan trong cổ họng trả lời:
“Đến trước ngày con tham gia thi đình.”
“Trước ngày con tham gia thi đình? Mà hôm nay… ngay cả Quỳnh Lâm yến cũng đã tổ chức xong? Sư phụ…” Lương Thế Vinh híp mắt: “Ngài rốt cuộc đã làm gì trong gần mười ngày vậy? Đừng nói với con là… ngài lại lạc đường nữa đó?”
Mặc Hiên mất tự nhiên, đưa tay che miệng gương mặt so ngày thường càng có vẻ hồng hào:
“Khụ… khụ… Tiểu tử con… đừng có tỏ vẻ loại thái độ này. Sư phụ con đâu đến nổi…”
“Đúng vậy sư huynh! Lần này sư phụ lão nhân gia ngài chỉ đi lạc mới có tám lần. So với những lần trước đã có tiến bộ. Cũng nhờ phúc của người mà đệ vừa đến kinh thành này chưa bao lâu đã biết hết đường ngang ngõ tắt ở đây!” Lương Thế Vinh hết chỗ nói rồi. Khả năng lạc đường của sư phụ đã đi đến một cảnh giới nhất định. Có người dẫn đường mà cũng có thể đi lạc. Đây cũng là một loại bản lĩnh.
“Tiểu Đồng… con…” Thấy hai đứa đệ tử nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ Mặc Hiên không thể làm gì khác hơn là vuốt râu trấn định nói sang chuyện khác:
“Vinh nhi khoảng thời gian tới sư phụ có việc phải đi một chuyến đến Miêu Cương. Vừa rồi ta gặp lại nhi tử của một vị cố nhân ở kinh thành này… con… giúp ta chiếu cố một hai…”
“Nhi tử cố nhân? Ai ạ?” Lương Thế Vinh nghi ngờ nhìn lão sư phụ. Mặc Hiên vuốt râu cho hắn một cái sáng lạn mỉm cười:
“Người này… con cũng biết… Chính là… Trần Phong.” Bị sư phụ mỉm cười dọa sợ Lương Thế Vinh tâm can run rẩy:
“Thanh Liên? Sư phụ yên tâm dù không có lời của người, con cũng sẽ làm chúng con là bằng hữu của nhau mà.” Mặc dù còn nhiều nghi vấn nhưng Lương Thế Vinh vẫn nhận lời.
“Ta chỉ nhờ con chiếu cố Phong nhi trong mười lăm ngày sắp tới!”
“Dạ? Tại sao là mười lăm ngày sắp tới?” Sư phụ người không giở trò gì chứ?
“Chuyện là Huệ Không đại sư từng gieo một quẻ cho Phong nhi, quẻ tượng hiển thị trong thời gian sắp tới tới nó phải chịu một kiếp nạn sinh tử. Nếu qua khỏi thì sau này sẽ quan lộ hanh thông còn không qua thì…”
“Thì sao ạ?” Sư phụ người đừng đùa không vui chút nào hết.
“Thân bại danh liệt, tử vô địa táng.” Thân bại danh liệt, chết không chỗ chôn sao? Rốt cuộc là kiếp nạn gì? Hiện tại Thanh Liên là đương triều trạng nguyên người có thể khiến Thanh Liên chết không chỗ chôn cũng chỉ có… Nhưng mà không thể nào đâu! Bệ hạ là một vị vua anh minh. Làm sao xảy ra chuyện đó được.
“Vậy… làm thế nào để hóa giải kiếp nạn lần này sư phụ?”
“Không làm gì hết! Con chỉ cần tin tưởng nó là được. Tiểu Đồng con thu xếp hành lý đi. Chúng ta phải đi. Vinh nhi con nhớ lời ta dặn đó.” Tin tưởng? Tại sao lại là phải tin tưởng? Mình vốn dĩ tin tưởng Thanh Liên. Sao sư phụ lại nhắc điều này với mình? Có chuyện gì xảy ra khiến mình dao động lòng tin với Thanh Liên sao?
“Sư phụ… Cần gì phải xếp! Chúng ta mới đến đây vừa đúng ba canh giờ. Cũng tại người hết… Nếu không phải người dùng hết tám ngày chỉ để đi lạc và tìm đường thì đâu đến nổi bây giờ vừa mới đến thăm sư huynh đã phải xách hành lý đi ngay chứ.”
“Con lại lầm bầm cái gì?”
“Dạ không có gì ạ.”
Lương Thế Vinh bị câu “chết không chỗ chôn” giáng cho một đòn choáng váng. Tới lúc phục hồi tinh thần thì sư phụ và tiểu sư đệ đều đã mất dạng. Có cần giống như chạy nạn vậy không? Đưa tay sờ sờ gương mặt, hắn ngẫm nghĩ bộ mặt mình đáng sợ lắm sao? Đồng thời, lúc này đã rời khỏi Lương phủ Mặc Hiên vừa vuốt râu vừa cười vui vẻ. Tiểu Đồng phía sau tràn đầy khó hiểu:
“Sư phụ… người nói Trần đại ca gặp nạn, sao người không ở lại giúp huynh ấy? Hừ huynh ấy gặp nạn người lại cười vui như vậy?”
“Sao không vui cho được?” Mặc Hiên hớn hở.
“Vui? Sư phụ? Con không ngờ người lại vô tình như vậy. Con đúng là nhìn lầm người rồi.” Mặc dù miệng thì nói như vậy nhưng Tiểu Đồng biểu tình cũng không có bao lớn thay đổi. Giơ tay gõ đầu đệ tử ông trừng mắt:
“Tiểu tử, con nói cái gì đó? Ta nếu vô tình tiểu tử con có thể lớn đến hôm nay sao?” Hừ tiểu tử ngươi đúng là vong ân phụ nghĩa.
“Với lại nếu ta không đi sớm, đợi sư huynh ngươi hắn phản ứng lại kịp, hừ hừ chúng ta sẽ bị nó làm cho ăn không hết, gói đem đi. Khó khăn lắm ta mới có thể lừa được nó. Không chạy, chờ nó tính sổ sao?”
“Di? Sư phụ lừa sư huynh chuyện gì?” Tiểu Đồng ngạc nhiên.
“Ha ha ha… thiên cơ bất khả lộ.”
Tiểu Đồng bễu môi:
”Không nói thì thôi. Con cũng chả thèm đâu. Con chỉ cần biết sư phụ lão nhân gia ngài sợ sư huynh là được.”
Mặc Hiên mạnh miệng nói, cất chân bước đi:
“Ta sợ lúc nào chứ. Hừ đi nhanh lên đi. Nếu không…”
Đang nói bỗng thấy Tiểu Đồng nghẹn cười đến đỏ cả mặt:
“Ngươi… cười cái gì?”
Tiểu Đồng, nín cười đưa tay chỉ:
“Sư phụ, người lại đi nhầm hướng rồi.” Mặc Hiên đang nhấc chân bước tiếp đã bị đồ đệ nói, làm cho suýt mất thăng bằng:
“Sao ngươi không nói sớm hả?” Tiểu Đồng ủy khuất:
“Người có cho con nói đâu.”
Hai thầy trò hoan thanh tiếu ngữ lên đường mặc dù chỉ có hai người. Bỏ mặc đại đệ tử ở lại kinh thành đang sầu bạc tóc.

Lại nói Trần Phong sau khi từ Thiên Nhất lâu trở về, liền nhốt mình vào thư phòng bỏ mặc đám thuộc hạ đón già, đón non. Dù sao hiện tại hoàng đế chưa hạ chỉ phong quan, hắn cũng không cần vào triều chầu sớm. Mà dù có phong thì cao lắm cũng chỉ thất phẩm, lục phẩm loại quan tép riu này làm gì có tư cách tiến điện thượng triều. Thế nên Trần Phong cứ ở lỳ mãi trong phòng. Cho đến khi có chiếu chỉ hoàng đế triệu kiến. Nhận chiếu thay y phục liền đi theo tuyên chỉ thái giám đến điện Cần Chánh.
Lúc Lê Hạo chán đến chết nhìn đám quan lại đang xảo tới xảo lui mà nhức cả đầu liền có thị vệ vào báo:
“Tâu bệ hạ. Trần trạng nguyên đến.” Lê Hạo lập tức thay đổi biểu tình mặt đầy nghiêm túc nào còn bộ dáng lười nhác nhìn đám quan viên đang thả sức mà cải nhau.
“Cho truyền.”
Lát sau Trần Phong liền tiến đến xuất hiện trước tầm mắt của văn võ bá quan. Dù là lần đầu tiên lên đại điện, hắn vẫn bước đi vững chãi, ung dung không có chút gì khiếp sợ tòa hoàng cung uy nghiêm lộng lẫy này, giơ tay, nhấc chân mang theo một loại thản nhiên tự tại. Lần trước, trước khi đến Quỳnh Lâm yến Trần Phong đến tìm Trần Tín nhờ hắn hóa trang, làm sao cho gương mặt không thay đổi, vẫn làm cho người ta thấy lạ lẫm. Trần Phong cũng không biết thuộc hạ của mình tô tô vẽ vẽ cái gì lên mặt. Nhưng khi soi gương, mặc dù gương mặt so với lúc ban đầu nhìn thì vẫn như cũ. Lại làm cho người nhìn cảm giác mới lạ, lần này hắn không hóa trang. Cho nên vừa tiến điện thì một số nguyên lão đại thần, như có một loại ảo giác cố nhân năm xưa hiện về. Như buổi đầu theo Thái Tổ dẹp giặc, vẫn người đó, vẫn phong thái đó. Nay cảnh mất người cũng không còn. Trần Phong chậm rãi từng bước, từng bước tiến đến ngự tiền. Ánh mắt đảo nhanh qua các quan lại trong triều, sau đó dừng lại khoảnh khắc trên người Nguyễn Sư Hồi, rồi nhanh chóng dời đi ánh mắt tập trung vào người ngồi trên ngự tòa, im lặng giây lát liền quỳ xuống hành lễ:
“Thần Trần Phong tham kiến hoàng thượng. Thánh hoàng vạn phúc kim an.”
“Miễn lễ! Bình thân.” Trần Phong bái tạ đứng dậy. Lê Hạo liền quay qua bảo:
“Nguyễn Sư Hồi, Trần Phong đã đến theo yêu cầu của khanh. Khanh nói đi. Nếu nói không ra nguyên do thì tội kháng chỉ trẫm cấm túc khanh ở nhà thêm tội khi quân hôm nay… khanh biết như thế nào rồi chứ?”
Nguyễn Sư Hồi ôm hốt ngọc lập tức bước ra khom người bái lễ:
“Tâu bệ hạ thần muốn cáo Trần Phong trạng nguyên tội khi quân phạm thượng.” Cả triều thần ồ lên. Lập tức nâng cao tinh thần, chỉ một vài vị nguyên lão trong triều thì nhíu chặt chân mày lại. Trần Phong đứng dưới đại điện thoáng sửng sốt. Lê Hạo nhìn nhìn phản ứng của triều thần sau đó thản nhiên:
“Khi quân? Khanh có bằng cớ gì? Nếu không thì tội vu cáo bị xử ra sao chắc khanh không quên.” Nghe hoàng đế nói Nguyễn Sư Hồi hơi giật mình nhưng sau đó như nhớ tới cái gì lập tức liền tự tin lên:
“Tâu, thần có bằng chứng.”
Hắn vừa nói vừa lấy ra một số đồ vật. Tiểu Phúc Tử lập tức đi xuống lấy các món đó lên giao cho hoàng đế.
“Hoàng thượng đây là chứng cứ chứng minh Trần Phong là hậu nhân của tội thần Nguyễn Trãi.” Lê Hạo nhận lấy cái gọi là bằng cớ từ Tiểu Phúc Tử càng xem càng tức giận. Xem sơ qua liền ném hết tất cả xuống dưới chân Trần Phong, hắn đứng dậy mặt xanh mét, trầm giọng:
“Trần Phong! Khanh còn gì để nói?”
Thật ra ai nói cho trẫm. Rốt cuộc tại sao trẫm phải diễn xuất một bộ giận không thể át khi thấy chứng cứ tạo phản vậy? Tại sao triều thần lại nghĩ trẫm sẽ không tha Trần Phong khi biết đệ ấy là hậu duệ của tiên sinh?
Trần Phong trầm mặc, tiến đến nhặt những thứ được cho là bằng chứng như núi, buộc tội mình kia rồi chậm rãi đọc. Hắn làm đến bình tĩnh, ung dung lại khiến một số đại thần bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Rốt cuộc là gan quá lớn, không sợ. Hay hắn nghĩ mình sẽ không có việc gì mà biểu hiện đến thản nhiên như vậy? Tất cả mọi ánh mắt của cả triều đình, đều đổ dồn về một phía. Trần Phong xem xong liền trầm mặc:
“Thần không có gì để nói. Nếu bệ hạ anh minh thì sẽ xử công bằng thần không có gì phải lo lắng, nếu ngài là hôn quân thì thần có nói gì cũng vô dụng.”
Đây là không có gì để nói sao? Chỉ còn kém chỉ vào mũi hoàng đế mà mắng hôn quân thôi. Lê Hạo nhìn tam đệ nói mà vô ngữ, chỉ chút xíu chuyện đệ có cần ghi thù vậy không. Hắn có thể nói bản thân mình muốn làm hôn quân sao? Hắn dám sao? Hắn mà dám nói ha hả mẫu hậu chắc chắn sẽ đem hắn tá thành tám khối, khối khối vuông vức.
Quay lại chính đề, Lê Hạo nhìn xuống quần thần:
“Các ái khanh xem chuyện này nên làm thế nào? Tiểu Phúc Tử cho các vị đại nhân xem đi.”
Nghe lệnh, Tiểu Phúc Tử liền xuống, nhận lại các bằng chứng từ Trần Phong. Sau đó đem giao cho các vị đại nhân đầu triều truyền tay nhau đọc. Sau khi xem xong tất cả đều trầm mặc. Với bằng chứng này nếu nói đủ thì nó cũng đã đủ. Nếu nói không đủ thì đúng là thiếu sót bằng chứng thuyết phục.
“Nguyễn tướng quốc, khanh là nguyên lão bốn triều, khanh nói xem. Dù sao tờ biểu buộc tội này cũng là do nhi tử của khanh trình lên. Khanh có ý kiến gì?” Lê Hạo ánh mắt bình thản, ôn hòa nhìn vị tướng quốc đầu tóc đầy hoa răm lúc này ngực đang phập phòng, có vẻ đang tức giận quá độ. Nghe hoàng thượng hỏi vội bước ra:
“Tâu bệ hạ! Biết con chi bằng cha, nghịch tử này chắc chắn không đủ khả năng điều tra chuyện này. Bệ hạ nên giam giữ tên nghịch tử của thần này lại tra hỏi xem ai đưa cho nó. Còn việc… Trần Phong có phải là di tử của tội thần Nguyễn Trãi hay không thì cần phải điều tra xét lại… Kẻo oan uổng cho người tài hoa mà làm rét lòng thiên hạ sĩ tử.” Nghe lão nói triều thần đều mắng trong lòng “lão hồ ly” ngoài mặc thì hướng về Trần Phong ngầm lại nhận định Trần Phong là con của tội thần lại đem con mình hái cái được sạch sẽ, nghịch tử đi nghịch tử lại rốt cuộc chỉ muốn nhấn mạnh Nguyễn Sư Hồi bị người lừa gạt không có khả năng làm chuyện này. Dù sao này tờ biểu có sai sự thật thì cũng chỉ bị cái tội bị người lừa gạt so với tội vu cáo thì quá nhẹ nhàng rồi. Đúng là cáo già có khác. Sống lâu ngày thành tinh rồi. Lê Hạo híp mắt nhìn lão thần đầu triều lòng thở dài nhắm mắt lại. Khi mở ra đã là một mảnh kiên định. Trần Phong ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt kiên nghị của hoàng đế sau đó liền cúi đầu xuống, làm người ngoài nhìn không rõ ý nghĩ của hắn.
“Còn các ái khanh có ý kiến gì?”
“Tâu bệ hạ thần thấy việc này cần xem xét kỹ càng kẻo oan cho người vô tội. Trên đời này thiếu chi người giống người đâu thể dựa vào việc này mà định tội còn có chứng cứ mưu đồ tạo phản này cũng chỉ là lời nói một phía của Nguyễn đại nhân không thể là bằng cớ cần thiết điều tra lại.” Đây là lời của một vị quan ngự sử làm việc ở Ngự Sử đài, ông ta nổi tiếng nghiêm minh. Trần Phong liếc mắt nhìn người bước ra giúp mình nói chuyện.
“Bệ hạ, thần nghĩ cần thiết bắt giam Trần Phong lại ngay. Đợi tới khi nào điều tra đủ chứng minh trạng nguyên lang là vô tội thì thả ra, ta không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Biết đâu chứng cớ Nguyễn đại nhân đưa ra là chính xác lúc đó chúng ta lại thả hổ về rừng hậu hoạn vô cùng.”
“Thần đồng ý”
“Thần cũng đồng ý”
Phút chốc có rất nhiều đại thần bước ra đồng ý. Lê Hạo quét một vòng hết thảy mọi người. Cuối cùng nhìn đến từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu yên tĩnh Trần Phong, đồng lúc Trần Phong cũng ngẩng đầu nhìn lên. Hai người giao hội ánh mắt giữa không trung rồi lại xem như không có gì nhìn ra chỗ khác.
“Truyền trẫm ý chỉ, bắt giam Trần Phong vào đại lao chờ điều tra.”
Hoàng đế vừa hạ lệnh hai thị vệ lập tức tiến lên định áp giải Trần Phong đi. Trần Phong ngước nhìn hoàng đế giây lát sau đó trên môi lóe một nụ cười rồi nhanh chóng biến mất.
“Không cần áp giải. Ta tự mình đi được.” Hừ hừ đại ca huynh chờ đó đi. Huynh hại ta không an bình thì huynh cũng đừng nghĩ an ổn.
“Trạng nguyên lang, mời.”
“Nếu không có gì quan trọng vậy các ái khanh bãi chầu đi.”
Lê Hạo rời điện Cần Chánh mà dạ cứ thấp thỏm, nôn nao, cảm thấy như mình đã quên chuyện gì. Nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, mãi đến khi về tới tẩm cung còn chưa kịp nghỉ ngơi thì có nội thị vào báo thái hậu cho mời. Lê Hạo sửng sốt mới biết lúc nãy mình quên chuyện gì. Lần này trẫm thê thảm rồi. Mặc dù mẫu hậu chưa gặp Trần Phong nhưng từ lúc Quỳnh Lâm yến trở về người đã nhận định Trần Phong chính là nhi tử của Ức Trai tiên sinh. Lần này tam đệ bị mình giam lại… không biết mẫu hậu… Chuyện này mà không nhanh chóng giải quyết… ha hả hoàng cung này chắc sẽ bị băng tuyết bao phủ. Nghĩ thì nghĩ vậy Lê Hạo cũng nhanh chóng đến Thừa Hoa điện gặp thái hậu. Vừa đặt chân bước vào Lê Hạo đã cảm nhận được độ ấm trong phòng đang dần hạ xuống:
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu. Chúc mẫu hậu phúc thọ khang an.”
“Bà lão này làm sao dám thụ đại lễ của ngài.” Mẫu hậu a? Trần Phong đệ hại thảm ta rồi, bây giờ thì hắn đã hiểu ý nghĩa nụ cười thoáng qua lúc nãy của Trần Phong. Không phải chỉ nhờ một xíu thôi sao? Không phải chỉ tính kế đệ một chút thôi sao? Có cần phải trả thù như vậy không? Có còn là huynh đệ không?
Trần Phong mà nghe câu này thì: “Huynh đệ là một chuyện. Trả thù hay không là chuyện khác. Chuyện nào ra chuyện đó.”
“Mẫu hậu, nhi thần sao dám.”
Lê Hạo cho cung nhân lui rồi cùng thái hậu nói chuyện, không biết là chuyện gì nhưng sau đó Lê Hạo mang bộ mặt tức giận truyền thái y chẩn trị cho thái hậu sau đó không lâu liền rời Thừa Hoa cung.
Nội trong một ngày từ hoàng cung cho đến kinh thành bá tánh đều đang truyền miệng tân khoa trạng nguyên Trần Phong là con cháu của Nguyễn Trãi. Hoàng thượng trên triều đương trường tức giận lập tức cho người bắt giam lại. Thái hậu và Hoàng đế cải nhau bà tức giận hôn mê. Triều đình hậu cung bá tánh thành Đông Kinh lâm vào trạng thái gió nổi mây phun, báo hiệu một trận gió tanh mưa máu sắp lan tràn.
Hết chương 11.
Mời các bạn đón xem tiếp tập 12.
Thủy Ngọc Linh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.