Vạn Hương lâu! Đệ nhất thanh lâu kinh thành. Không ai biết chủ nhân của nó là ai. Họ chỉ biết nó được mở cách đây sáu năm, các cô gái trong lâu mỗi người một vẻ người nào xinh đẹp tuyệt trần, tài nghệ song tuyệt. Nhất là Hương Tín cô nương. Nghe đồn nàng đẹp như tiên giáng trần, giọng nàng thanh thoát như chim vàng oanh, mắt nàng trong trẻo như nước hồ thu, làn da nàng trắng muốt như tuyết mùa đông. Nghe đồn có người ngã giá vạn lượng hoàng kim chỉ để được ngắm nhìn dung nhan mĩ mều của nàng. Nghe đồn… Nghe đồn… Nhưng đến hôm nay vẫn chưa một ai được tận mắt chứng kiến dung nhan của nàng.
Trần Nghĩa trong bộ dạng một đại lão gia giàu có nhìn bảng hiệu Vạn Hương lâu mà mí mắt giật giật. Lại là Vạn Hương lâu! Nếu không phải có việc cần hắn tuyệt đối không vác xác đến đây làm gì. Hắn nhắm mắt đưa chân lòng tự nhủ chỉ lần này thôi, rồi lấy hết can đảm mà bước vào, vừa đến cửa thì một tú bà… vô cùng trẻ trung ra đón, bộ dáng yểu điệu, thướt tha uyển chuyển, đôi mắt lả lướt đưa tình, quả thật không thua gì các “nàng tiểu thư” trong đây, thấy hắn vào liền phất cái khăn tay tràn đầy hương phấn ngan ngát rồi mở miệng cười duyên:
“Ai nha khách quý… khách quý… Không ngờ hôm nay Trần lão gia lại ghé qua đây… Nô gia thật thất lễ… nào… nào… xin mời vào…”
Xoa dịu bớt từng đợt gai ốc nổi lên Trần Nghĩa theo chân tú bà vào Vạn Hương lâu. Trong lâu kẻ tới người đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-thinh-the/739220/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.