Tuyên Hoài Phong khẽ tránh mặt sang bên cạnh, nửa ngày không nói chuyện, giống như tức giận mà cũng giống như đang ngẩn người, một lúc lâu sau mới yếu ớt lên tiếng: “Em chỉ sợ trong lòng anh cũng suy nghĩ giống như vậy. Lời đồn vô căn cứ đến đâu lại chẳng có nguyên nhân, đúng không?”
Lâm Kỳ Tuấn bỗng nhiên dừng tay, buồn bực hỏi: “Anh đã nói tất cả sự thật cho em biết, hiện tại em lại quay sang nghi ngờ anh?”
Không khí trong phòng lập tức trở nên ngạt thở.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ hai tiếng, bất ngờ có người tới cứu vãn tính thế, điều này khiến Lâm Kỳ Tuấn phi thường vui sướng, nhanh chóng ‘khụ’ một tiếng, cao giọng nói: “Mời vào.”
Cửa phòng bị đẩy ra, thì ra là lão Hồ, tài xế của Lâm gia.
Lâm Kỳ Tuấn vừa thấy ông, gương mặt lộ vẻ bình tĩnh hỏi: “Tại sao lại tới muộn như vậy? Người ta bị bệnh mà các người còn muốn người ta chịu đói nữa hả?”
Lão Hồ bị mắng một chút, cười theo nói: “Tôi nào có lá gan lớn như vậy? Thật sự là do nhà bếp làm ăn lười biếng gây chuyện, một hồi nói không có cá quả tươi, một hồi nói phải hầm đủ thời gian, cò kèo qua lại. Cậu xem, vừa chuẩn bị xong tôi lập tức mang tới, chân ga đều bị dẫm hết cỡ, vừa rồi ở dưới lầu không để ý, thiếu chút nữa còn đụng phải xe của Bạch tiên sinh nữa mà.”
“Cái gì? Cọ phải xe của ai?”
“Xe của tôi.” Thanh âm của Bạch Tuyết Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-1-doat-ngoc/2293133/quyen-1-chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.