Tên vệ binh gác hành lang bên kia thực sự không thông minh chút nào, thấy hai vị cấp trên bắn một phát đạn nhưng không nói lời nào, nghĩ rằng bọn họ không thấy đạn trúng vào vòng điểm nào trên tấm bia nên chủ động xum xoe làm tên sai vặt, vất vả chạy tới nhìn, sau đó chạy trở về, vẻ mặt hoang mang nói với Bạch Tuyết Lam: “Báo cáo tổng trưởng, trên bia không có dấu vết mới.”
Dĩ nhiên là bắn trượt bia rồi.
Tuyên Hoài Phong vốn không biết làm sao, lúc này lại càng không thể nặn ra một nụ cười, quay đầu nói với Bạch Tuyết Lam: “Làm phiền, anh để tôi tự mình bắn một phát đi, nói không chừng còn có thể bắn trúng mục tiêu.”
Bạch Tuyết Lam cảm thấy vô cùng mất mặt, cũng thấy buồn cười, đành phải buông Tuyên Hoài Phong ra: “Đừng trách tôi, đây cũng là lần đầu tiên tôi dạy người ta mà, kiểu gì chẳng mắc phải một chút sai lầm.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Cũng đúng.”
Nói xong, lập tức lấy lại bình tĩnh, hai tay nắm súng, nâng vai, chậm rãi chuyển nòng súng, hơi dừng lại một chút, sau đó lập tức bóp cò súng.
Bạch Tuyết Lam chờ tiếng súng chấm dứt mới đi tới nhìn dấu vết mới trên tấm bia, khi nhìn rõ ràng, hắn hoàn toàn ngẩn người.
Tuyên Hoài Phong cũng thấy rõ ràng, chỉ là không dám tin tưởng, tự mình đi tới cạnh bia ngắm, sờ sờ lỗ hổng mình vừa bắn lên đó, quay lại hỏi Bạch Tuyết Lam: “Tôi không hiểu ngôn ngữ chuyên môn cho lắm, nhưng cái này người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-1-doat-ngoc/2293059/quyen-3-chuong-29-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.