Ở lại thành phố A ba ngày, bên cạnh ba mẹ, gia đình, nhưng trong lòng Tống Nhật Thiên Kim luôn trĩu nặng, ngoài miệng tươi cười, thế mà tâm trạng lại giống như một đống đổ nát không tìm thấy lối ra.
Hôm nay cô có ý định trở về thành phố C, nên nhân lúc mọi người đang ăn sáng, Thiên Kim đã mở lời:
"Ba, mẹ! Chiều nay con quay lại thành phố C, An Nặc vừa báo là công ty có việc quan trọng cần con giải quyết."
"An Nặc, là cậu trở lý trẻ tuổi hay cùng con về đây mấy lần đó à?" Bà Trác hỏi.
"Vâng! Cậu ấy kém hơn con một tuổi, nên bọn con vẫn hay xưng chị em với nhau."
"Có thật là chị em không? Mấy lần gặp mặt, mẹ thấy cậu ta rất quan tâm con. Nếu mà người ta tốt, thì con cứ thử cho họ một cơ hội nha, dù gì con gái lớn cũng phải có người để nương tựa hằng đêm."
Tống Nhật Thiên Kim cười gượng, cúi mặt tiếp tục ăn sáng, mà không nói gì nữa. Và đây cũng không phải lần đầu tiên bà Trác đề cập tới chuyện này, nhưng kết quả thì mười lần vẫn như một.
Để cứu vãn bầu không khí ảm đảm, Tống Nhật Thiên Mi đã vui vẻ lên tiếng:
"Sẵn tiện con cũng có chuyện muốn thông báo với ba mẹ luôn ạ!"
"Có phải chuyện con sắp sang thành phố C công tác không?"
Thiên Mi còn chưa nói, thì ông Tống đã đoán đúng trọng tâm, khiến cô nàng không khỏi ngạc nhiên:
"Sao ba biết hay vậy?"
"Là Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tong-doc-chiem-kieu-the/2799759/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.