Trên con đường tấp nập xe cộ, dòng người bon chen nhau chạy đua với cuộc sống. Trong chiếc taxi, Tống Nhật Thiên Kim trầm lắng ngồi ngắm nhìn cảnh vật nhộn nhịp ánh đèn đô thị lúc đêm về.
Tâm tư là một mớ sầu muộn được in hằn trên ánh mắt đượm sắc trầm ưu.
Chiếc xe lăn bánh đến một quán cà phê nằm ven bến sông thành phố. Nơi đây từng quen thuộc, nhưng thời gian thay đổi nên cảnh vật cũng không còn như xưa.
Vừa vào quán, cô đã thấy Vương Tuấn Triết đến trước, nên thẳng thắn sải bước tới vị trí chỗ ngồi có thể hướng mắt nhìn trọn cảnh sông sóng nước tĩnh lặng đó.
Hôm nay cả hai gặp nhau không phải trùng hợp mà là do Tống Nhật Thiên Kim hẹn trước.
Thấy cô, anh cũng không ngạc nhiên gì. Vẫn điềm tĩnh, từ từ thưởng thức tách cà phê đen không đường của mình.
Lúc này, nhân viên quán bước tới mỉm cười, chào hỏi:
"Xin hỏi quý khách dùng gì ạ?"
"Cho tôi ly đen đá không đường."
"Vâng! Quý khách vui lòng chờ trong giây lát ạ!"
Nữ phục vụ cúi đầu chào, rồi rời đi. Lúc này, Vương Tuấn Triết chợt cong môi cười nhạt.
"Thói quen vẫn không thay đổi."
Câu nói của anh không rõ đầu đuôi, nhưng Thiên Kim nghe thấy vẫn hiểu.
Giương mắt nhìn ra mặt sông bình yên kia, cô mới nói:
"Thói quen khó sửa, nhưng con người thì lại quá dễ dàng thay đổi."
"Nếu không vấp ngã, đã không đổi dời tâm tính. Em cũng từng như thế mà, đúng không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tong-doc-chiem-kieu-the/2799761/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.